Mộ Dung Lăng Thiên đi vào thư phòng, liền tự mình ngồi ở một bên, tự nhiên giống như nhà của mình. Thậm chí ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng không có.
“Gần đây có chuyện gì không bình thường không?” Hoàng Thượng nhìn về phía hắn, cũng không có gì trách cứ, chỉ là trầm giọng hỏi.
“Thái tử Lăng quốc vẫn cự tuyệt đăng cơ, nghe nói, vẫn cứ thích hoá trang thành dân chúng, vẫn thích hoà nhập vào cuộc sống của dân chúng.” Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên hơi hơi câu lên vài nét cười khẽ, hắn cũng không hiểu, thái tử kia đang phát điên cái gì, ngôi vị hoàng đế dâng đến trước mặt, lại không làm, mà cứ thích xâm nhập vào dân gian, hiểu biết khó khăn của dân chúng.
Mày của Hoàng Thượng cũng không khỏi nhíu lại, trầm giọng nói:”Lại cự tuyệt?” Đây cũng là lần thứ ba hắn cự tuyệt đăng cơ đi? Tuy rằng hắn là thái tử Lăng quốc, sẽ là Hoàng Thượng tương lai của Lăng quốc, nhưng mà, hắn làm như vậy, không sợ sẽ có người thừa dịp nước đục thả câu sao?
Đương nhiên, người quyền cao thế như bọn họ, tự nhiên cũng không rõ tâm tư kia.
“Hắn gần đây có động tĩnh gì?” Hoàng Thượng đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói, cũng đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lùng.
“Không có.” Mộ Dung Lăng Thiên thản nhiên đáp, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Hai nắm, hắn không có động tĩnh gì, ngươi thấy hắn thật sự ẩn cư?” Sắc mặt Hoàng Thượng khẽ biến thành âm trầm, khoé môi nở ra nụ cười lạnh.
”Không có khả năng!” Bạc môi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-chong-ruong-bo-cung-tieu-dao/1532172/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.