Thẩm Vân đưa Khương Mạt đến tầng dưới cùng của tòa nhà trong tiểu khu, cô lề mề không muốn xuống xe, thế này cũng nhanh quá đi, còn chưa nói được hai câu đã phải xa nhau rồi.“Thẩm Vân.”Cô gọi anh.“Ừ?”“Anh đi làm ở đâu? Buổi tối mấy giờ tan làm? Em đến đón anh có được không?”Anh nói địa chỉ công ty cho cô.“Thời gian tan làm không chắc chắn.”Gương mặt Khương Mạt nháy mắt hiện lên vẻ thất vọng.Anh dừng lại một chút, nói tiếp:Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Khoảng 5 giờ.”“Vậy 4 rưỡi em đến tìm anh.”Cô lập tức lấy lại tinh thần.“Ừm.”“Vậy em tìm anh thế nào đây? Em vẫn chưa có số điện thoại của anh.”Không hiểu nữ nhân xuyên không kia bị làm sao, đến số điện thoại của chồng mình cũng không có, đúng là thất trách.Thẩm Vân đọc số điện thoại của mình, Khương Mạt vui vẻ thêm vào danh bạ điện thoại, lén lút cài đặt biệt danh, hài lòng bước xuống xe, vừa quay người lại nghe thấy Thẩm Vân gọi cô:“Khương Mạt Mạt.”Quay đầu lại, cửa sổ xe bằng thuỷ tinh phản chiếu nửa gương mặt của anh.“Dù cho trước đây đã xảy ra chuyện gì thì đều đã qua rồi, không cần nhắc lại, quan trọng là sau này.”Gương mặt Khương Mạt dần dần nở ra nụ cười, rực rỡ như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.Cả người cô như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-chiem-lay-than-hinh/4602220/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.