*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh Ngọc lang thang trên con phố nhộn nhịp. Xung quanh có rất là nhiều người nhưng cô vẫn thấy bản thân mình cô đơn, trống trải. Suốt hơn hai mươi năm bương chải chưa bao giờ cô thấy bản thân mình lẻ loi như thế này. Chỉ là rời khỏi nơi đó, chỉ là cắt đứt mọi thứ với Lê Đan nhưng cứ như bầu trời trong xanh của cô đang hằn lại một vết nứt khá sâu. Đúng thật là "người nghèo phát giàu thoáng bỡ ngỡ, người sống trong nhung lụa chịu cơ cực lại không quen". Dù chỉ ở đó gần hai tháng nhưng những thứ mang trên người, những món ăn vật lạ cô đều có đủ. Bỗng dưng bây giờ quay lại cuộc sống trước kia lại không biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ đột ngột trở nên quá mơ hồ.
Hai tay vòng ở trước ngực và ôm lấy bả vai. Bản thân của cô rốt cuộc là sao đây? Vì cớ gì phải buồn? Từ trước thì kết quả đã như vậy. Cô đâu phải bị ruồng bỏ hay đuổi đi đâu. Aiz, tâm trạng của cô lúc này rối như tơ, trong lòng cũng quá ư là nặng nề.
Hít một hơi thật sâu. Anh Ngọc đi dạo quanh bờ hồ. Bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện hình bóng quen thuộc. Cả người sững ra, chẳng thể bước đến cũng không được lùi lại. Ánh mắt của Anh Ngọc lúc này rất sâu, sâu đến độ không thấy được đáy.
Bác Hạ vốn tính tình ăn chơi, được vẻ ngoài bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cha-ban-cho-hao-thieu/85204/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.