*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc xe dừng lại trước lối vào xóm nhỏ. Anh Ngọc nhìn lối đi với ánh đèn vàng mờ ảo của đèn đường. Thở dài một cái, cô quay lại nhìn Lê Đan. Anh đưa cho cô một chiếc ô rồi cong môi.
- Một lát nữa mưa sẽ rất to.
- Uhm, cảm ơn anh.
- Có chuyện thì gọi cho anh ngay đó.
- Uhm!
Nhận lấy chiếc ô từ anh, Anh Ngọc mở cửa xe và bước xuống. Nhìn anh một lần nữa rồi lẳng lặng vào trong. Lê Đan muốn vào đó do sợ cha lại đối xử tệ với Anh Ngọc nhưng cô không muốn Lê Đan vào cùng. Nhà cô cũng chỉ là ngôi nhà bé nhỏ, chật chội. Người cao sang như anh vào sẽ không thể thích nghi. Tốt nhất anh chỉ cần ở ngoài, cha sẽ không đối xử tệ với cô đâu mà.
Lê Đan chỉ biết im lặng rồi nhìn theo bóng dáng liêu xiêu kia. Đột nhiên mắt của anh trở nên mờ dần. Không phải cận cũng không phải viễn. Nó chính xác là bị mờ. Hai mày nhíu lại, Lê Đan lấy một tờ báo trong hộc tủ ra xem. Bình thường anh vẫn có thể đọc báo vào buổi tối với ánh đèn mờ của ôtô nhưng sao bây giờ các con chữ như đang dính lại. Bàn tay áp lên trán, anh ngã người ra sau tựa vào ghế. Thế này là sao vậy chứ?
*Reeng...Reeng...*
"Tao nghe!"
"Trợ lý báo ngày mai lịch trống nhiều, mày muốn hẹn gặp ai nữa không để sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cha-ban-cho-hao-thieu/85199/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.