Suốt cả buổi chia nhau tìm kiếm. Anh Ngọc thì lục tung cả thành phố rồi những vùng ngoại ô. Lê Đan sau khi đến Trương Gia không thấy Trương Dĩnh và Tử Đình thì cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Không phải chần chờ thêm bất kỳ thời khắc nào nữa, hiện Anh Ngọc đã báo với cảnh sát về tình hình bế tắc này và họ cũng đã bắt tay vào cuộc. Không cần phải nhân nhượng nữa. Cô cho họ con đường sống thế thì họ có tha cho cô được hưởng yên bình không? Năm xưa một tay Trương Dĩnh bắt Tử Đình, bây giờ cũng chính cô ta mang con gái của cô đi không một lời từ biệt. Vì sốt ruột tìm con mãi không được nên Anh Ngọc lúc này cũng muốn phát điên lên rồi.
Sau khi nhận được lệnh của sở cảnh sát thì Anh Ngọc đã quay về nhà. Họ bảo bây giờ không được manh động, cứ cuống cuồng lên cũng chẳng được gì. Trước tiên phải âm thầm điều tra và theo dõi đã. Thêm cả Trương Dĩnh yêu thương Tử Đình như thế thì chắc chắn sẽ không làm hại con bé đâu.
Mệt mỏi đi vào trong nhà, không khi nào Anh Ngọc có thể bình tĩnh được. Đôi vai gầy run run, gương mặt cũng lấm lem nước mắt. Vừa tủi thân khi không tìm được con gái vừa giận mình khi đã quá lơ là. Chưa bao giờ Anh Ngọc là một người mẹ tốt. Ngày ấy là vậy mà bây giờ cũng thế.
Vừa vào phòng khách đã trông thấy Lê Đan. Anh đứng đó nhìn cô, không nói một câu gì. Không gian xung quanh hoàn toàn tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cha-ban-cho-hao-thieu/3248862/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.