*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mi chợt cử động, Anh Ngọc mệt mỏi mở đôi mắt vẫn còn sưng húp. Nhìn xung quanh trần nhà, nhận ra phòng của mình thì cô co ro cả người lại. Tay cũng siết chặt chiếc chăn đang đắp lên người mình. Lại nhớ đến những lời nói của Hạo Chính Quốc khiến tim của cô như thắt chặt, nuớc mắt cũng vô tư chảy thành dòng. Còn gì đau đớn hơn khi nghe được những câu từ đó nữa chứ? Ông sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận cô là con dâu có đúng không?
Cứ mãi suy nghĩ vu vơ cho đến khi có người bước vào phòng rồi nằm xuống bên cạnh mình lúc nào không hay. Đến khi người ấy áp sát người, vòng tay cũng ôm lấy phần bụng không còn thon thả thì cô mới giật mình mà vội vàng lau đi nước mắt.
- Bà xã, sao em lại khóc nữa rồi?- Lê Đan ân cần thì thầm bên tai.
- Không có gì đâu anh...em chỉ là nhớ lại những chuyện không vui của trước đây thôi.
Anh Ngọc cố gắng cười thật tươi rồi xoay người vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Cứ mỗi lần bên cạnh Lê Đan là bao nhiêu chuyện đau buồn của cô đều được vơi đi phần nào. Không cần phải cao sang long trọng, chỉ cần ngày nào cũng được ôm anh bình yên như thế này là quá đủ rồi.
- Hôm qua mẹ không thấy em nên rất lo lắng mà gọi cho anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cha-ban-cho-hao-thieu/3248820/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.