*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Trạch cùng Anh Ngọc chạy vào sảnh khách sạn C. Dùng thẻ của mình đưa cho lễ tân, sau khi kiểm tra thì cô ấy đưa hai người họ đi đến phòng 192. Anh Ngọc lo lắng đến độ cả gương mặt đều nhăn nhó khó coi, trên trán mồ hôi cũng nhễ nhại. Không biết Lê Đan bị gì, ra làm sao. Và cũng không biết được tại sao anh lại đến đây làm gì.
- Đến rồi ạ!
- Được, cảm ơn cô.
Lam Trạch gật đầu. Sau khi cô gái kia quay đi thì anh đã liên tục đập cửa. Chất giọng cũng gấp rút, đầy lo lắng.
- Lê Đan, tao đến rồi. Mày ra đây đi!
Mãi vẫn không nhận được phản hồi. Lam Trạch lo đến sốt vó, liên tục đập tay mạnh vào cửa.
- Lê Đan, có chuyện gì sao? Mở cửa mau!
- Lê Đan không sao cả, anh về đi.
Bên trong phát ra giọng của Trương Dĩnh. Anh Ngọc ngớ người, tim cũng chợt thắt chặt, đau nhói. Lê Đan làm sao lại cùng Trương Dĩnh ở khách sạn, lại còn chung một phòng?
- Em mở cửa ra. Trương Dĩnh! Mau mở cửa!- Lam Trạch hết sức chịu đựng mà lớn tiếng quát.
- Em không mở!
Không còn cách nào cả, Lam Trạch lấy điện thoại rồi gọi cho Lê Đan. Chỉ vừa reo lên, chưa đến hồi thứ ba thì bên kia đã nhanh chóng bắt máy. Chất giọng khàn khàn, anh ấy thều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cha-ban-cho-hao-thieu/3248810/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.