Cuối cùng cũng đuổi được hai tên phiền phức ấy đi, Trung Dật cảm thấy thật may mắn làm sao. Nhìn sang gương mặt đang say ngủ của Nhạc Nhạc, hắn ngơ ngác… thời gian cứ như vậy dần trôi qua…
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Trường Bách?”
Ân thiếu gia ra lệnh hắn phải trông chừng Bạch thiếu gia, hắn cũng vì thế mà chẳng dám rời phòng nửa bước, chỉ yên lặng ngồi trên ghế salon xem chừng hai cha con.
“Khoảng một giờ sáng rồi, ngài có muốn tôi đỡ ngài về phòng nghỉ không Bạch thiếu gia?”
“Không cần, mới một giờ, vẫn còn sớm lắm.” Trung Dật lắc đầu.
Trường Bách bắt đầu không hiểu, rõ ràng hai mắt của Bạch thiếu gia lúc này đã nhíu lại, cảm giác rất mệt mỏi, không biết vì cớ gì mà không chịu đi nghỉ ngơi? Cho dù cậu ấy giận hai vị thiếu gia kia thì vẫn có thể ngủ lại với Nhạc Nhạc mà. Hắn thật không hiểu tại sao Bạch thiếu gia không ngủ? Có phải bệnh ngốc của cậu ấy lại tái phát không? Kỳ thật hắn cũng mệt đến sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi, vì bọn họ mà tim hắn như sắp nổ tung…
Trường Bách lén vươn vai mấy cái, dù Bạch thiếu gia có ngủ hay không thì hắn cũng chẳng được chợp mắt, vạn nhất có việc gì xảy ra với cậu ấy thì hắn quả thật gánh không nổi…
“Bây giờ là mấy giờ rồi, Trường Bách?”
“Hai giờ sáng rồi, Bạch thiếu gia, ngài muốn về phòng sao? Để tôi đỡ ngài.”
Nhiệm vụ của hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành! Trường Bách thầm nghĩ, chợt hắn thấy Bạch thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493220/chuong-39.html