Thiệu Diệp dọc đường lao như điên, quên cả vị trí gửi xe của mình, quên cả thần trí để nơi đâu, chỉ liều mình lao đi, liều mạng chạy, không quan tâm từng được dạy dỗ là phải chú ý đến bản thân mà bày ra bộ dáng chật vật, đến khi không thể thở nổi nữa, Thiệu Diệp mới dừng lại cạnh một thân cây ven đường rồi điên cuồng nôn ra…
Đã bao lâu rồi? Một năm rồi sao? Một năm qua rốt cuộc mình đang làm cái gì? Ha ha ha ha ha… một năm trôi qua không có Trung Dật ở bên…
Thiệu Diệp hung hăng đánh vào thân cây.
Vì sao không thể quên được hắn? Vì sao?…
Thiệu Diệp đấm liên tục vào thân cây tựa như có thù oán sâu nặng gì với nó để dìm đi sự lo lắng của bản thân, hắn vừa nôn vừa đánh, nội tạng như muốn tuôn hết ra, trái tim rung động kịch liệt, chật vật đến mơ hồ… Nhìn không rõ vừa lúc nãy là sao? Bộ dạng lúc nãy như thế nào? Rõ ràng không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghĩ đến, nhưng lại không điều khiển được chân mình, không điều khiển được tâm trí của bản thân, cũng không điều khiển được trống ngực cô đơn mỗi khi một mình… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật…
“Thiếu gia, ngài đã khá hơn chưa? Tôi đem xe tới rồi…” Thanh âm của vệ sĩ vang lên.
Trái tim Thiệu Diệp đập điên cuồng, nhưng thấy người trước mặt thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Hắn cay đắng tự giễu “Trên thương trường biến đổi không ngừng, ngày xưa là một nhân tài hô phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493203/chuong-22.html