Trung Dật thầm thở dài một hơi, thế là mình muốn thử soi gương cũng không được rồi, quên đi, từ nay về sau trốn trong phòng không ra ngoài nữa, chỉ cần hai người bọn họ thấy thuận mắt là được, cho dù người khác muốn cũng coi như không nhìn thấy đi, quan tâm làm cái gì?… Trung Dật khẽ gật đầu rồi để bảo tiêu đưa ra ngoài, ai ngờ Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục đi theo làm cho hắn cảm thấy rất buồn cười vì đứa con trai cưng của mình vẫn không hiểu tình hình hiện tại.
“Nhạc Nhạc mau cùng cô giáo trở lại phòng học đi.” Trung Dật nhắc nhở nói.
“A!?” Nhạc Nhạc, chúng ta mau trở về học nào, xem ra người không hiểu sự tình không chỉ có một mình Nhạc Nhạc .
Lúc cô giáo kia dắt tay Nhạc Nhạc, hắn đột nhiên kêu khóc, giậm chân ầm ĩ, thanh âm lớn đến mức làm cho cả hành lang thánh Mễ Á đều nghe thấy: “Ba ba… Ba ba ôm một cái… Ba ba ôm một cái… Ba ba…” Hắn vừa khóc vừa một mạch chạy đến, rồi vô cùng vui sướng ôm lấy ống quần Trung Dật, ngồi mãi dưới đất không chịu đứng lên, Trung Dật lúc này đừng nói là ôm hắn, ngay cả ngồi xổm xuống cũng là điều vô cùng khó khăn, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc đã sưng hồng, thanh âm yêu thương nhẹ nhàng nói: “Nhạc Nhạc đừng như vậy, ngươi và ba đã giao hẹn rồi, con trai phải có uy tín chứ!” Trung Dật vừa nói vừa có ý bảo cô giáo đưa hắn đi, nhưng Nhạc Nhạc nhất quyết không chịu, dùng chút lực đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493194/chuong-13.html