Thiệu Diệp không đề phòng bị hất trúng, đầu đầy mùi sữa khiến hắn phẫn nộ vứt đũa sang một bên, nắm lấy áo Trung Dật :
“Con mẹ nó, ngươi không muốn ăn cơm có phải không ?”
Thiệu Diệp rống giận, ánh mắt vô cùng dữ tợn, thanh âm lại càng thêm dọa người, Nhạc Nhạc sợ hãi nhất thời gào khóc lên, Trường Bách vội vàng ôm hắn về phòng, sự việc như thế này xảy ra cũng không phải ít, Trường Bách biết nên xử lý thế nào.
“Ta không ăn cơm đấy, thì sao? Uống sữa bò có được hay không?” Trung Dật nổi giận quay lại, thần sắc không hề che giấu sự quật cường, khóe miệng lại còn nhếch lên cười.
Thiệu Diệp thấy vậy ,trong lòng tức giận:
“Xem ra lâu rồi không dạy dỗ, ngươi bắt đầu ngứa ngáy rồi hả?”
Vừa nói xong, tay phải liền vung lên định tát Trung Dật một cái, nhưng lại bị Ân Kiện Nam ngăn lại.
“Ngươi hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại lôi cái chuyện thao hắn ra nói hả? Trung Dật cũng không trêu chọc gì đến ngươi, ngươi có bị làm sao không vậy?”
Ân Kiện Nam một bên ngăn cản Thiệu Diệp, một bên quay ra nhìn Trung Dật quan tâm hỏi:”Trung Dật, cổ của ngươi không sao chứ?”
Một bên lại giận dữ mắng Thiệu Diệp: “Cổ Trung Dật đã bị thương, ngươi không thể nhẹ nhàng với hắn được sao? Tý lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân!”
“Ngươi đánh hắn chẳng lẽ lại ít hơn ta? Ngươi bây giờ diễn tuồng cho ai xem?”
Thiệu Diệp lấy lại khí thế, hung hổ lao vào Ân Kiện Nam.
Trông bọn hắn cứ như tinh tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493189/chuong-8.html