(Diệp ký chủ à, ngài diễn sai kịch bản rồi kìa)
Mơ mơ màng màng, cũng không biết bằng loại năng lực và nhận thức gì Diệp đồng học lại có thể oanh oanh liệt liệt sống qua được mấy ngày liền bị thao làm không ngừng nghỉ dưới thân bá tước. Thôi, cứ cho như là một khả năng thần bí mà nhân loại chúng ta vẫn chưa giải thích được đi.
Quay trở lại gian mật thất đang đượm mùi hoang ái, đương lúc họ Diệp kia vẫn còn đang mê man, bá tước sau mấy hôm tính phúc được thỏa mãn thật tốt rốt cuộc cũng kết thúc. Tờ mờ sáng, Claire đem tấm khăn choàng được cách tân lại từ màn rèm của thư phòng quấn Diệp Quân lại thành một cục rồi nhanh chóng rời khỏi mật thất ẩm mốc kia. Dương ra đôi cánh dài lởm chởm gai nhọn, Claire bế Diệp đồng học như tiểu công chúa rồi hướng về phía không trung vụt thẳng lên một mạch, mặt trời đang ló dạng ở sau dãy núi chính của lục địa lạnh lẽo, mang đến cho thế giới chút hơi ấm đầu ngày. Mấy tia sáng pha loãng màu đỏ hồng chiếu xuyên qua cơ thể vị bá tước mơ hồ ẩn ẩn một cổ huyết tương nhè nhẹ tỏa ra giữa bầu trời xám xịt kia. Hằn dưới những đường da nứt là vết dung nham đỏ rực âm ỉ không ngừng, đôi mắt như hòa lẫn với hận ý, phản phất huyết tinh, nay ôm trong tay kẻ kia thì lại dịu đi hơn bao giờ hết.
Claire xoay hai vòng giữa không trung, trong tay vẫn ôm chặt vật nhỏ, đôi cánh cứng cáp sải rộng, tốc độ như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cai-tao-thanh-yd-thu-cao-h-sm/469650/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.