Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Cam Điềm không có dũng khí nhìn mặt Giang Dĩ Hằng, chỉ ngồi trước bàn ằn ngoan ngoãn cắm mặt xuống bát ngũ cốc trộn sữa bò.
Lần này không phải xoắn xuýt giữa việc nên ăn vị sô cô la hay vị mật ong linh tinh, mà một mạch đổ toàn bộ vào trong chén.
Dù sao ngày mai khu chung cư Cẩm Tú Niên Hoa cũng sẽ dỡ bỏ lệnh phong toả, cô lại có thể quay về cuộc sống bình thường dư thừa vật chất, không cần đắn đo xem nên ăn gì, còn những gì.
“Ăn no rồi, tôi phải đi làm việc đây!”
Sợ Giang Dĩ Hằng sẽ nói chuyện với mình, sau khi vứt lại câu nói này, Cam Điềm nhanh chóng chạy trối chết.
Cô móc chiếc laptop mười ngày chưa động đến từ vali ra, khởi động rồi bắt đầu sờ mò nghiêm chỉnh.
Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn thoáng qua, hình như Giang Dĩ Hằng cũng đang nhìn sang bên này sau đó anh đứng dậy thu dọn bát đũa rồi yên lặng quay về phòng ngủ.
Trong lòng cô không khỏi ngầm hô cứu mạng, xem ra anh ta hôm nay sẽ không ra ngoài làm tình nguyện nữa. Đây chẳng phải là trước khi rời đi, hai người phải đối mặt với nhau 24 giờ cuối sao?
Đăng nhập tài khoản, ấn mở hòm thư, bên trong có một mail mới của chị gái hành chính, báo cho cô biết khi về thành phố cần áp dụng chính sách cách ly tại khách sạn, đồng thời nói rằng vé máy bay khan hiếm chỉ có thể mua vé tàu hỏa cho cô thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cach-ly-trong-nha-ban-trai-cu/2560599/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.