"Ừm, biết rồi."
Giang Dĩ Hằng cúp điện thoại, liếc xéo không chút thương tình về phía Cam Điềm, mặt lạnh nói: "Khu đổ rác dưới nhà 6h tối sẽ đóng cửa, hôm nay cô nhớ đổ rác đó, nhớ phân loại đấy."
"Ơ?"
Não Cam Điềm mù mịt, nhất thời không phản ứng kịp. Có lẽ do gần đây ăn quá ít, máu lên não chậm, phản xạ thần kinh không được linh hoạt.
Tại thời điểm cô đang như bị chập mạch, người đàn ông đã cầm điện thoại đi ra cửa, cúi đầu đổi giày rồi lại âm trầm ra lệnh.
"Chỗ cơm thừa trên bàn của tôi cũng đổ đi, trời nóng dễ sinh sâu mọt."
"Này này này, Giang Dĩ Hằng, anh làm như tôi là giúp việc nhà anh không bằng ấy."
Rốt cuộc Cam Điềm đã kịp phản ứng lại, cái tên chết tiệt kia dám chỉ huy sai bảo cô làm việc cho hắn.
Nhưng vừa dứt lời, người đàn ông sập "Rầm" cửa lại, rồi từ bên ngoài khóa trái cổng.
Thật là, dựa vào cái gì nha! Cô ở nhà hắn, ăn không ngon ngủ không yên giờ còn muốn sung quân làm nô lệ cho hắn nữa.
Cơ mà...chỗ cơm thừa, trên bàn?
Thoáng chốc Cam Điềm nhìn qua mâm cơm ngay ngắn ở chỗ người đàn ông nãy ngồi , bát cơm thịt bò cũng lặng yên nhìn lại cô.
Chỉ thấy trong bát những hạt cơm trắng noãn như ngọc, che lấp bên trên là từng miếng thịt bò đỏ tương, bên cạnh còn có vài miếng bông cải xanh như mấy khối ngọc bích.
Cô lập tức thấy miếng bánh ngọt trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cach-ly-trong-nha-ban-trai-cu/2560528/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.