Chương trước
Chương sau
"Ừm, biết rồi."

Giang Dĩ Hằng cúp điện thoại, liếc xéo không chút thương tình về phía Cam Điềm, mặt lạnh nói: "Khu đổ rác dưới nhà 6h tối sẽ đóng cửa, hôm nay cô nhớ đổ rác đó, nhớ phân loại đấy."

"Ơ?"

Não Cam Điềm mù mịt, nhất thời không phản ứng kịp. Có lẽ do gần đây ăn quá ít, máu lên não chậm, phản xạ thần kinh không được linh hoạt.

Tại thời điểm cô đang như bị chập mạch, người đàn ông đã cầm điện thoại đi ra cửa, cúi đầu đổi giày rồi lại âm trầm ra lệnh.

"Chỗ cơm thừa trên bàn của tôi cũng đổ đi, trời nóng dễ sinh sâu mọt."

"Này này này, Giang Dĩ Hằng, anh làm như tôi là giúp việc nhà anh không bằng ấy."

Rốt cuộc Cam Điềm đã kịp phản ứng lại, cái tên chết tiệt kia dám chỉ huy sai bảo cô làm việc cho hắn.

Nhưng vừa dứt lời, người đàn ông sập "Rầm" cửa lại, rồi từ bên ngoài khóa trái cổng.

Thật là, dựa vào cái gì nha! Cô ở nhà hắn, ăn không ngon ngủ không yên giờ còn muốn sung quân làm nô lệ cho hắn nữa.

Cơ mà...chỗ cơm thừa, trên bàn?

Thoáng chốc Cam Điềm nhìn qua mâm cơm ngay ngắn ở chỗ người đàn ông nãy ngồi , bát cơm thịt bò cũng lặng yên nhìn lại cô.

Chỉ thấy trong bát những hạt cơm trắng noãn như ngọc, che lấp bên trên là từng miếng thịt bò đỏ tương, bên cạnh còn có vài miếng bông cải xanh như mấy khối ngọc bích.

Cô lập tức thấy miếng bánh ngọt trên tay không còn ngon nữa, mặc dù hương vị vẫn như lúc ban đầu.

"Giang Dĩ Hằng, anh nghe kỹ cho tôi. Tôi Cam Điềm kể cả phải chết đói, chết đầu đường xó chợ, từ đây nhảy xuống, cũng sẽ không ăn của nhà anh bất cứ thứ gì." Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, hiện tại nếu ăn bát cơm thịt bò của hắn khác gì vả lại mặt mình?

Ha ha.

Cam Điềm cười gằn hai tiếng, sự tự tôn cùng cơn đói khát cực lực đánh nhau.

Nhưng...

Cam Điềm nhìn về bát cơm kia, cảm thấy nó hiện tại không còn là bát cơm bình thường nữa mà là món ăn thượng hạng xuất hiện trong nhà đầu bếp nổi tiếng nhất Trung Hoa.

Cái đĩa phát ra hào quang lấp lánh lóa mắt, xung quang tiên nhạc bồng bềnh, mỹ nhân yểu điệu, hai chữ "Mỹ vị" bên trên không ngừng nhấp nháy.

Cam Điềm cực lực nuốt hai ngụm nước bọt, cô nhớ Giang Dĩ Hằng làm cơm thịt bò là ngon nhất. Cô từng ăn thử tất cả các quán lớn nhỏ ở thành bắc đều không bì được với hương vị anh làm.

"Được rồi, Cam Điềm, làm người thì không thể lãng phí. Nhất là trước bối cảnh tình hình dịch bệnh như thế này, cái gì cũng đều vất vả mới có được nha."

Cô ưỡn ngực nghiêm trang khai thông tâm lý cho chính mình, nguyên nhân quan trọng nhất là Giang Dĩ Hằng đã đi rồi, anh ta không nhìn thấy coi như mình không tự vả mặt.

Cực kỳ sợ người đàn ông kia một hồi chém giết trở về nên Cam Điềm cầm lấy đũa tăng tốc liều mạng lùa cơm vào miệng.

Đúng lúc cô đang ăn như hổ đói, thời điểm phong vân luân chuyển, Thạch Thiến gọi video call đến.

Trên màn hình di động, Thạch Thiến một bên sơn móng tay đỏ một bên dò xét cô.

"Điềm Điềm cưng à, tao còn đang lo lắng cho mày giờ xem ra mày ăn uống cũng không tệ nha? Còn có thịt bò mà ăn, đâu ra đấy?"

"Tao làm ra." Cam Điềm lau miệng, rất có khí phách đáp lại.

"Đùa tao à, mày có bản lĩnh này cơ á? Giang Dĩ Hằng làm chứ gì?"

Thạch Thiến đưa móng tay ngón hoắt lên gần miệng thổi thổi hà hơi, ngiêng mắt cười mỉm hỏi :" Tao bảo này, cũng nhiều ngày như vậy rồi, mày ngủ với hắn chưa?"

"Ngủ? khụ khụ khụ..." Hạt cơm rơi vào khí quản, bàn tay Cam Điềm lập tức bụm miệng ho đỏ bừng mặt.

Cô gào quát với người phụ nữ đang trang điểm lộng lẫy bên kia màn hình điện thoại: "Thạch Thiến, trong đầu mày toàn kít thôi đúng không?"

"Ơ không phải mà?"

Thạch Thiến quan sát bộ dạng thanh thuần này của cô, đột nhiên trợn tròn mắt, không thể tin thốt lên: "Trong những ngày cách ly sớm chiều ở chung vậy mà hai người còn chưa lăn giường với nhau? Được nha, so với Liễu Hạ Huệ còn nhẫn nhịn giỏi hơn hẳn."

"..."

"Tao bảo này Điềm Điềm ,mày phải biết nắm bắt cơ hội chứ. Ôm đùi Giang Dĩ Hằng đi nói không chừng còn được đi Nasdaq (sàn giao dịch lớn nhất thế giới) rung chuông với hắn đấy. Dầu gì, cùng trai đẹp ngủ mấy đêm cho vơi đi thời gian tĩnh mịch nhàm chán, mày cũng không lỗ được. Này, kỹ thuật của hắn có tốt hay không mày phải là người hiểu rõ nhất chứ!"

"Thôi đi, anh ta đi rung chuông ở Nasdaq gì chứ, tao thấy đi vào rừng sâu núi thẳm gõ mõ làm hòa thượng còn được. Nghèo đến nỗi cái bàn trà trong phòng khách gãy cả chân vẫn còn chèn thêm rồi dùng tạm kìa."

Cam Điềm nói xong không để ý vẻ mặt chấn kinh của Thạch Thiến, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, lập tức tắt kết nối.

Gió nhẹ phiêu đãng tiện thể trêu chọc mấy chiếc đồ lót của người đàn ông nào đó treo ở ban công.

Cam Điềm vô thức nhìn qua chiếc quần lót đen nghĩ tới khi nó được mặc trên người anh, nhớ đến thứ to bự bên trong vùng vải căng phồng đó.

Anh sẽ lấy thứ cứng ngắc đó ra rồi từ đằng sau kéo cô vào lồng ngực, thở dốc cắn vào vành tai cô...

Nghĩ tới đây, mặt Cam Điềm thoáng chốc ráng hồng. Các cụ có câu "no cơm ấm cật" quả không sai, cô vừa được ăn no là đã sinh ra tư tưởng yêu đương ham muốn.

"Cam Điềm, mày và anh ta chia tay rồi. Không được phép nghĩ những thứ này nữa, về thành bắc, vô số tiểu thịt tươi đang phất tay chờ đón mày đấy."

Cô vỗ vỗ hai má xuân tình trào dâng, lại cúi đầu nhanh nhanh chóng chóng ăn bát cơm thịt bò của Giang Dĩ Hằng và làm ngụm canh rau biển của anh cho mát dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.