Lần đầu gặp gỡ với bạn cùng phòng không vui, cả người Cố Viện Viện lộ ra vẻ rầu rĩ, cũng không rúc vào người Trương Thục Tuệ như chú chim nhỏ nữa, giống như chuột phải gió. Lúc mọi người đi ăn trưa, cô hỏi Cố Hàm Ngọc: "Thành tích của chị tốt như vậy, tại sao chị chưa bao giờ kể? Cả mẹ cũng thế."
Cố Hàm Ngọc khẽ cười: "Đều là chuyện nhỏ, hơn nữa đã qua nhiều năm rồi, ngày hôm nay nếu Triệu Mị không nói, chính chị cũng quên mất."
Cố Viện Viện: "..."
Nếu đổi lại là người khác, thành tích xuất sắc này đủ để khoe khoang cả một đời, càng giúp cho lý lịch bản thân thêm sáng chói, thế mà đối với Cố Hàm Ngọc đó chỉ là chuyện nhỏ?
Trương Thục Tuệ nói: "Năm đó điểm thi của con cao chót vót, có mấy đài truyền hình tới phỏng vấn. Người thân và bạn bè đều hỏi mẹ phương pháp học tập của con, còn muốn con đến làm gia sư, mùa hè năm đó cửa nhà ta như sắp bị phá hỏng. Mẹ vẫn nhớ ba con vụng trộm trong thư phòng mở chai Champagne chúc mừng, mẹ bảo ba tìm con để uống một chén, ba liền nói không được, sợ con kiêu ngạo lên tận trời."
Cố Hàm Ngọc kinh ngạc nói: "Có thật không? Con không biết việc này. Con tưởng ba nghĩ rằng thành tích khá bình thường, cũng không lấy làm kiêu ngạo."
Trương Thục Tuệ lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là ba con không biết cách biểu lộ cảm xúc."
Cố Hàm Ngọc nở nụ cười, một mặt vui vẻ.
Cố Viện Viện nghe thấy càng thêm không vui, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-buoc-thanh-thanh-mau-truc-tiep/1248146/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.