Edit + Beta: Lê Hoa ___ "Em có chuyện gì cứ nói với tôi, mẹ em ở bên ngoài bận công tác, bà ấy đã dặn dò tôi chăm sóc thật tốt cho em.(Chăm sóc chu đáo tận giường luôn nha.) Tôi thấy em... Giống như có chuyện gì rất phiền não, có một số việc, thì vẫn nên để người có kinh nghiệm chỉ điểm thì hơn." Tiêu Quân Đình ngồi ở mép giường, hơi ngiêng đầu, nhìn thiếu nữ giống con thỏ nhỏ đề cao cảnh giác, lời nói hoàn toàn như người lớn dăn dạy tràn ngập bao dung. Ngữ khí như muốn hòa hõa lại tình hình, thêm giọng nói trầm ổn, đầy từ tính, giống như đang răn dạy đứa trẻ tuổi dậy thì, bồng bột, làm cho người đối diện không tự chủ mà tín nhiệm hắn. Cảm xúc ngượng ngùng trên mặt Lâm Mặc đã giảm đi không ít, cô vừa quay đầu, đã va ngay vào ánh mắt vô cùng thâm thúy của hắn, thậm trí gương mặt tuấn lãng thường ngày đầy gian dối cũng nhìn ra vẻ quan tâm. Thực tốt, giống như ngày xuân chan hòa ánh mặt trời, khiến băng tan, nước chảy róc rách. Đây chính là tình thương của cha mà cô chưa bao giờ có, hơn nữa lại tiếu thốn tình của mẹ, cái cảm giác này cô rất ít cảm nhận được từ trưởng bối. Lâm Mặc trong lòng có chút cảm động. Có lẽ nam nhân trước mặt có lẽ không xấu lắm, bằng không với ánh mắt độc ác của mẹ cô, cũng sẽ không coi trọng hắn. " Em... Em thích một người, nhưng hình như hắn không thích em. Hắn đối với em thực lãnh đạm, thế nhưng lại đối với học tỷ kia vô cùng ôn nhu." Lâm Mạc bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt, khi buột miệng nói hết tâm tư ra ngoài, ngay giây sau mặt nàng đỏ lựng, nhanh chóng sửa lại: " Tất cả không tính, thầy coi cái gì cũng chưa nghe thấy!" " Chuyện tình cảm có vấn đề? Em có từng nghĩ tới, có thể em không phải là phong cách mà hắn thích." Tiêu Quân Đình không giống như bạn thân của nàng cùng bàn luận vô vàn chuyện bát quái. Hắn không truy vấn rốt cuộc là cô thích ai, mà giống như một tiền bối khai thông nhưng vấn đề phiền não cho hậu bối, nghiêm túc mà giúp nàng tìm ra vấn đề, khiến cho Lâm Mặc bình tĩnh lại. "Phong cách của em có vấn đề?" Lâm Mặc nghi hoặc nói, chính cô cũng không biết phong cách của mình là gì, cũng không biết mình có thể hay không có thể dụ hoặc được nam nhân. Rốt cuộc mẹ cô chưa bao giờ dạy cô về phương diện tình trường, chỉ luôn bảo cô nên tránh xa nam nhân ra một chút. Thế nhưng đến đại học xuân tâm của cô cũng bắt đầu manh động. "Ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, nhưng bên trong thực chất lại vô cùng ngây ngô, thẹn thùng, nhát gan, không dám chủ động, nam nhân sẽ không thích nữ nhân như vậy." Tiêu Quân Đình yên lặng di chuyển vị trí một chút, làm cho khoảng cách với Lâm Mặc gần lại. "Vậy... Kia hắn sẽ thích dạng gì?" Lâm Mặc nghe được câu phía trước của Tiêu Quân Đình phân tích ra khuyết điểm của mình, có chút cáu, nhưng nghe đến cuối thì nhịn lại. Rốt cuộc Tiêu Quân Đình mới là nam nhân chân chính, hắn so với chính mình nhất định sẽ hiểu rõ nam nhân hơn. " Nhiệt tình một chút, còn có.... Dâm một chút." Tiêu Quân Đình tiếp tục thu nhỏ khoảng cách giữa hắn và Lâm Mặc, ngữ điệu mang theo mang theo thập phần chân thật, thuyết phục đối phương. "Mặc Mặc đáng yêu như vậy, em chỉ cần đến trước mặt hắn, câu dẫn hắn, như thế làm sao có nam nhân nào thoát khỏi tay em." " Nhưng... Em có biết thế nào mà đi câu dẫn hắn đâu." Dụ dỗ nam nhân phải làm như thế nào? Đây là việc mẹ cô cùng trường học đều chưa bao giờ dạy cô, nhưng chính nàng giờ phút này, lại thập phần muốn biết. Gương mặt tuấn lãng mới trong chốc lát đã phóng đại trước mắt cô, Lâm Mậc cảm thấy đệm giường hơi lún xuống, khoảng cách giữa cô và Tiêu Quân Đình càng ngày càng gần. Nàng liền khẩn trương tránh sang phía bên cạnh, liền bị vây giữ hai cánh tay rắn chắc của Tiêu Quân Đình. "Thầy... Thầy định làm gì?" " Tôi tới dạy em, không phải tốt sao?" Tiêu Quân Đình liền kéo bọc bánh trưng Lâm Mặc ôm đến trước ngực, cúi đầu ôn nhu nói. "A......" Cái gì? Vị Tiêu giáo sư này cư nhiên lại muốn dạy cô cách dụ dỗ nam nhân. Cô có cảm giác không đúng lắm, nội tâm không ngừng phất cờ gieo hò: Không phải luôn cho rằng hắn là mặt người dạ thú sao? Chạy nhanh, mau đuổi hắn cút đi! Nhưng mà, cô liền ngước mắt, liền bị lâm vào ánh măt thâm thúy của Tiêu Quân Đình, bị hoocmon nam tính, thành thục vây hãm, chỉ thấy đầu óc mình nóng lên, tim càng lúc càng tăng gia tốc, lại không thể nào cự tuyệt được. "Hảo... Hảo a." Lâm Mặc hơi then thùng mà quay đầu đi, hai tay nắm chặt lấy chăn. Cô muốn Tạ Án thực thích mình, mà Tiêu Quân Đình lại có thể giúp cô. Chẳng phải coi như cô rất lời sao. (Con thỏ trắng ngây thơ chính thức sập bẫy. ~.~) " Thả lỏng, tôi đem chăn xốc lên, em không nóng sao?" Tiêu Quân Đình nói, giọng vẫn trầm thấp, gợi cảm, đột nhiên lại cười nhẹ một tiếng. "Không cần nói." Lâm Mặc hung hăng trừng mắt liếc nam nhân trong mắt đang tràn ngập ý cười, nhưng ngay sau đó liền quay đầu đi không dám nhìn hắn. Tay nhỏ không ngừng cuống quýt giữ chăn lại không cho hắn xốc lên, buột miệng thốt ra: "Từ từ, thầy trước tiên phải nói cho rõ! Thầy cùng mẹ em rốt cuộc có quan hệ gì?" Cô không cần nam nhân bị mẹ dùng qua chạm vào! " Bọn tôi là bằng hữu, tôi cùng với công ty của mẹ em đang cùng nghiên cứu một dự án, chỉ có vậy?" Tiêu Quân Đình áp sát vào nàng: "Mặc Mặc em tưởng tôi với mẹ có quan hệ gì?" "Không... Không có gì, em..." Lâm Mặc e lệ, ngượng ngùng mà hoảng sợ. Tiêu Quân Đình khẽ thổi hơi vào tai nàng, khiến cô không tự giác mà mềm nhũn, theo động tác liền buông lỏng chăn. Trong chăn, cảnh xuân chợt hé. Áo ngủ hỗn độn, nửa kín ngửa hở, thân thể quyến rũ, trắng nõn theo hơi thở mà không ngừng phập phồng, đem so với không mặc quần áo còn quyến rũ hơn. ___
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]