Chương trước
Chương sau
Edit + beta : Bella
........................................
Hàn Kham chưa từng nghĩ qua nếu như Dư Giản không còn ở đây, bản thân sẽ trở thành bộ dạng gì.
Hắn cho rằng Dư Giản đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường, loại người này sẽ gặp được rất nhiều, nhưng nếu như mỗi người đều nỗ lực vun đắp tình cảm, xác thực cũng không cần thiết.
Kỳ thật hắn biết, Dư Giản từ lâu đã xem hắn như là trung tâm của cậu, là người trọng yếu nhất.
Nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng một lần đáp lại Dư Giản, trên giảng đường có nữ sinh hướng hắn tỏ tình, hắn cự tuyệt sau đó lại cười nói cho đối phương biết trước tiên vẫn là nên ưu tiên việc học trước, lời nói nhẹ nhàng trấn an, hắn đều có thể nói vài câu.
Nhưng đến lượt Dư Giản, cái gì cũng đều không chiếm được, ngược lại còn bị hắn ghét bỏ.
Dĩ vãng từng hướng hắn tỏ tình qua, chỉ cần bị hắn cự tuyệt qua một lần liền biết rõ thái độ của hắn hắn, về sau sẽ biến thành đi thích người khác, duy chỉ có Dư Giản, bị hắn cự tuyệt không dưới mười lần, nhưng vẫn là kiên định.
Cho nên hắn đương nhiên coi là, Dư Giản đối tốt với hắn, đều là nên.
Nhưng năm nay hắn chưa thấy Dư Giản đưa quà sinh nhật cho hắn, trước đây, mỗi dịp sinh nhật của hắn Dư Giản sẽ luôn nói với hắn một câu sinh nhật vui vẻ, để tránh Dư Giản hôm nay tìm không thấy hắn, hắn nói bảo vệ dưới lầu. " Nếu như Dư Giản tới, cứ để cậu ấy vào! "
Bảo vệ nghe thấy lời này toàn thân đều sững sờ, nói. " Hàn tổng, anh có phải hay không...... có nhầm lẫn? "
" Nhầm lẫn gì? " Hàn Kham hỏi.
" Dư Giản, không phải ba tháng trước đã ......" Bảo vệ không dám nói hết câu, nhưng ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng.
Sau khi Dư Giản không còn, trong công ty có không ít người lặng lẽ bàn tán qua, cảm thấy Dư Giản đúng là đồ ngốc, rõ ràng biết rõ bản thân thân thể vốn không tốt, liền mạng sống cũng không cần, còn đi sinh con, khẳng định là bị nam nhân kia bắt ép.
Nếu như nam nhân kia thật sự yêu Dư Giản, như thế nào lại không quan tâm để Dư Giản dù phải mất mạng cũng phải sinh con ra, mỗi lần bàn tán về chuyện này mọi người đều là chọn chỗ kín mà bàn, đại khái là bởi vì biết được Hàn Kham đối Dư Giản là không thích ứng nổi.
Chỉ là ngẫu nhiên vài lần, Hàn Kham đều nghe thấy được.
Hắn lúc ấy thậm chí đã nghĩ Dư Giản là muốn dùng bảo bảo để áp chế hắn, nghĩ là Dư Giản muốn lợi dụng bảo bảo để đăng đường nhập thất.
Hắn nghĩ Dư Giản là vì tiền, nên dùng bảo bảo chói trặt lấy hắn.
Bởi vì từ trước đến nay đều là rất chán ghét Dư Giản, cho nên luôn phỏng đoán cậu theo hướng xấu nhất, nhưng cho tới bây giờ, kết quả là Dư Giản cái gì cũng không muốn, vì cái gì hắn ngược lại còn khó ở hơn, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, về đến nhà bảo bảo liền khóc rỗng lên, bảo mẫu cùng hắn làm sao dỗ cũng không được, cho đến khi hắn đem gấu nhỏ mà Dư Giản đưa cho hắn năm ngoái cầm tới trước mặt bảo bảo, lúc này bảo bảo mới chậm rãi dừng lại tiếng khóc.
Gấu nhỏ được làm từ lông nhung có phần hơi thô ráp, nhưng lại là món đồ chơi mà bảo bảo yêu thích nhất, chỉ cần đặt gấu nhỏ trong cũi, bảo bảo sẽ yên lặng không nháo cũng không khóc.
Trong nháy mắt, Hàn Kham còn tưởng rằng Dư Giản đã trở về.
Bảo vệ nói lại tin Dư Giản đã không còn, Hàn Kham lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hắn luôn luôn lặp đi lặp lại quên mất, Dư Giản đã không còn.
Hôm nay Kiều Nguyên đưa cho hắn một phần quà, là một cái cà vạt màu lam, Ninh Tu Viễn bồi theo Kiều Nguyên cùng đi đến, ở bên cạnh thận trọng trông coi, sợ ai đó sẽ đào trộm góc tường nhà mình.
Ninh Tu Viễn ở trên bàn cơm hỏi. " Hàn Kham, nghe nói anh bây giờ có một đứa con trai, có phải thật hay không? "
Liên quan tới Dư Giản cũng không có ai rõ ràng, nhưng Ninh Tu Viễn luôn sợ Hàn Kham sẽ cướp đi Kiều Nguyên, sẽ luôn chú ý đến động tĩnh gần đây nhất của Hàn Kham, vừa vặn tìm ra lỗ hổng, trước mặt Kiều Nguyên liền làm càn lên.
Hàn Kham không trả lời.
Ninh Tu Viễn lại nói. " Anh nói anh hiện tại làm sao còn không tìm một người để quen đi, tôi nhớ được trước đó ở bên ngoài bệnh viện nhìn thấy anh cùng một thiếu niên lôi kéo không rõ, cậu ta hẳn là thích anh đi? Nếu không làm sao mà bị anh đẩy xuống đất còn một mực nhìn qua anh."
Ninh Tu Viễn lại bắt đầu muốn làm mai mối.
Hắn đem những người mình nhớ kỹ tất cả cùng Hàn Kham có duyên gặp mặt một lần đều nói đến vài lần, lúc biết Hàn Kham đột nhiên có một đứa con trai, hắn còn rất kinh ngạc.
Có lẽ là bởi vì lúc trước Hàn Kham không mang Dư Giản ra ngoài bao giờ, hắn cũng không có cảm thấy được Hàn Kham cùng ai ở cạnh.
Khi đó Hàn Kham đem Dư Giản mang về nhà, liền để Dư Giản một mực ở tại trong nhà, chỗ nào cũng không cho đi, phòng ngủ cơ hồ là địa phương mà Dư Giản ở lâu nhất, kỳ thật là Dư Giản cùng đại đa số nam sinh đồng dạng đều giống nhau, Dư Giản khát vọng đường phố náo nhiệt, chỉ là một mình cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu là có người nguyện ý dẫn cậu đi, cậu đương nhiên là rất sẵn lòng.
Dư Giản về sau cơ hồ là chưa từng ra khỏi cửa, chỉ có đi đến bệnh viện, sau đó lại từ bệnh viện được người tiếp trở về.
Hàn Kham không để ý đến Ninh Tu Viễn nói gì, cũng không biết vì cái gì, Ninh Tu Viễn càng ngày càng nói nhiều, đại khái là bởi vì bình thường ở cùng Kiều Nguyên, Kiều Nguyên rất ít phản ứng lại hắn, hắn chỉ có thể tâm sự với Ninh Mặc, Ninh Mặc bị hắn niệm đến phiền, về sau khóc sướt mướt đi tìm Kiều Nguyên cáo trạng, Kiều Nguyên lúc này mới khó được để ý đến hắn hai lần.
Thế là Ninh Tu Viễn gần đây rất thích làm Ninh Mặc khóc.
Kiều Nguyên nói. " Anh nói ít vài câu đi! "
" Đây là cả một chặng đường xa a, anh cũng là vì nghĩ cho Hàn Kham nên mới dốc lòng quan tâm thôi, con của chúng ta đều đã đi nhà trẻ, anh ta lại vẫn còn độc thân, dạng này xác thực không tốt lắm. "
Hàn Kham cười lạnh nói. " Cậu quản tốt chính cậu là được rồi. "
Mặt ngoài lãnh đạm là thế, nhưng hắn chỉ là muốn che giấu đi nội tâm đang bối rối, hắn không nghĩ tới Ninh Tu Viễn sẽ ở trên bàn cơm nhắc đến Dư Giản, bất quá là chỉ gặp mặt một lần, nhưng lại cũng nhìn ra được Dư Giản vốn là thích hắn.
Dư Giản hôm nay cũng không đến công ty tìm hắn, chờ hắn về đến nhà cũng không thấy được bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Dư Giản đã rời khỏi hắn ba tháng.
Cái này nói chung vẫn là lần đầu tiên, đều đã qua ba tháng nhưng Dư Giản vẫn không đến tìm hắn một lần.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ tới trước đó hắn ném đi điện thoại của Dư Giản.
Bên trong điện thoại ...... Có lẽ có ảnh chụp của Dư Giản.
Khi ấy ném xuống, về sau được người hầu nhặt lên, người hầu nói điện thoại cũ có thể bán lấy tiền, Hàn Kham cảm thấy vô dụng, dù sao thì cũng đều là ném đi, hắn liền để người hầu mang điện thoại đi.
Hắn tìm người hầu nói muốn lấy lại điện thoại, người hầu nói để ở trong nhà, còn chưa có bán đi.
Nói đợi ngày mai sẽ lấy đến cho hắn, nhưng hắn chính là từng giây từng phút cũng không muốn chờ, trực tiếp lái xe đến nhà của người hầu, mở cửa là anh trai của người hầu.
Nam tử nhìn hắn khí chất không phải dạng vừa, cười lấy lòng nói. " Anh là? "
" Phòng của tiểu Viên ở chỗ nào? "
Nam tử chỉ hướng bên cạnh. " Ở bên kia. "
Nam tử một mực đi theo phía sau hắn, đại khái là nghĩ mưu cầu một cái chức vị, nhưng là suy nghĩ hơn nửa ngày, cũng không thấy nói được một câu.
Nam tử nói. " Anh là ông chủ của tiểu Viên sao? Anh đúng là người tốt, ngày nghỉ lễ còn cho cô ấy nghỉ, còn có các loại phúc lợi, trước đó cô ấy cố ý nói dối xin nghỉ, liền trực tiếp cho nghỉ !"
Hàn Kham nghe rồi nghĩ lại một chút, trong trí nhớ của hắn người hầu chưa từng hướng hắn xin nghỉ bao giờ.
" Cô ấy lúc nào xin nghỉ? " Hàn Kham hỏi.
" Ba tháng trước a, vừa lúc bạn trai cô ấy tới nhà có chuyện, cô ấy liền trở về một chuyến. "
" Là ngày nào? "
Nam tử nói ngày. ..
Trái tim Hàn Kham đột nhiên nhói một cái.
Hắn biết Dư Giản tính tình vốn mềm, tựa như bất luận là ai cũng có thể sai vặt cậu, lúc còn ở công ty mối quan hệ giữa Dư Giản và các nhân viên cũng không tệ, cũng là bởi vì bọn họ thường xuyên sai Dư Giản đi châm trà rót nước.
Ngày mà người hầu xin nghỉ chính là ngày mà Dư Giản máu tươi đầy mình được đưa đến bệnh viện.
Hàn Kham tìm được điện thoại mà Dư Giản đã sử dụng qua bốn năm kia, lại giống như là chậm chạp chưa lấy lại được tinh thần, hắn không có cách nào tưởng tượng được ngày đó sau khi Dư Giản bị hắn cúp điện thoại, sẽ là như thế nào tuyệt vọng, không cách nào tưởng tượng Dư Giản là như thế nào chịu đựng được từ trong phòng khách bò tới trong phòng ngủ.
Thời điểm Dư Giản ở lại chỗ của hắn, hắn xác thực là chưa từng đối tốt với cậu dù chỉ một lần.
Đến mức thiếu niên được hắn mang về vài lần còn dám trực tiếp cầm chìa khoá vào cửa chỉ trích Dư Giản, người hắn thuê đến để chuyên môn chăm sóc Dư Giản, lại dám ở lúc Dư Giản đang mang thai tám tháng còn tự tiện đi ra ngoài.
Dư Giản khi còn sống, hắn đã gắn rất nhiều tội danh vốn không có thật cho Dư Giản, cho tới hiện tại, Dư Giản còn muốn tiếp nhận sai lầm mà người khác phạm phải.
Hàn Kham không biết bản thân làm cách nào về đến nhà, hắn đem người hầu gọi đến hỏi cung.
Người hầu ngay từ đầu không chịu thừa nhận, về sau bị dọa khóc, giải thích nói. " Ngày đó giữa trưa Trần Lâm có tới, tôi thấy ngài đối với cậu ấy thái độ không tệ, liền để cậu ấy vào nhà...... Nhưng là tôi không có nghĩ qua sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thời điểm tôi đi ra ngoài Dư tiên sinh vẫn còn rất tốt, còn cùng tôi nói mấy câu, không nhìn ra có cái gì bất thường! "
" Dư Giản nói cái gì với cô? "
Người hầu nói. " Dư tiên sinh nói nếu tôi có việc bận trước cứ đi đi.... Không cần để ý đến cậu ấy! "
Kỳ thật Hàn Kham là nên biết rõ, bản thân Dư Giản chính là một người không biết cách từ chối người khác.
Cuối cùng hắn sa thải người hầu, nguyên bản vốn là định đi chất vấn thiếu niên lúc trước hắn mang về kia, nhưng nghĩ lại, những chuyện này tất cả không phải là hắn cố ý gây cho Dư Giản sao, cố ý để Dư Giản nhìn sao?
Hàn Kham cười, chỉ là sau khi cười xong gương mặt là một trận ẩm ướt, nếu như hắn có thể sớm một chút chú ý tới bệnh tình của Dư Giản, nếu như sau khi thấy máu của Dư Giản nhuộm đỏ ga giường, hắn cũng không nên để Dư Giản mỗi thứ sáu phải tới tìm hắn.

Như Dư Giản đã nói, bảo bảo là khỏe mạnh, thân thể không có bất kỳ bệnh tật dư thừa nào.
Bảo bảo đến bốn tuổi được đưa đi nhà trẻ, thời điểm nhìn thấy bạn học đều là được cả bố và mẹ đưa tới trường, cũng rất hiểu chuyện không nói lung tung, cũng không dễ khóc như những đứa trẻ cùng lứa, đại khái là bởi vì Dư Giản luôn luôn rất yên tĩnh, bảo bảo cũng hầu như là một người rất an tĩnh không buồn bực, cũng không bắt buộc phải có người chơi cùng.
Về sau vài đứa trẻ trong nhà trẻ thấy Hàn Dư rất dễ khi dễ, một đám người liền vây lại, trong đó có một đứa trẻ bị Hàn Dư trực tiếp dùng bút chì đâm xuống bàn tay, oa một tiếng liền khóc, mấy đứa trẻ còn lại đều bị dọa phát sợ.
Hàn Kham bị lão sư gọi điện thoại gọi tới, mới biết được Hàn Dư gặp rắc rối.
Hàn Kham nhíu mày hỏi. " Con tại sao lại khi dễ bạn học? "
"...... Cậu ấy nói con không có mẹ! "
Hàn Dư không khóc cũng không nháo, nhìn bạn học ngồi dưới đất khóc cũng khóc không xong, hoàn toàn xứng đáng.
Trong chớp nhoáng này, Hàn Kham lại không biết phải như thế nào đáp lời.
Chuyện này rất nhanh liền xử lý tốt, những người khác cũng không muốn nói lý.
Chờ Hàn Kham đi, một thanh niên trẻ tuổi bộ dáng ôn hòa đi tới bên cạnh Hàn Dư, hình như là ấu sư, nhìn thấy Hàn Dư yên lặng ngồi trên ghế, liền đưa cho Hàn Dư một khối pho mát ăn thật ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.