Chương trước
Chương sau
Dư Giản nhìn nam nhân, trong con mắt tựa như phủ một lớp bụi, nói. " …… Em sẽ không thích anh nữa! "
Đem được câu nói này nói ra, tựa như hao hết toàn bộ khí lực.
Nam nhân nghe cậu nói, thoáng ngơ ngác một chút, sau đó mặt gắn đầy vẻ lo lắng đi đến trước mặt cậu. " Đúng không? "
Ngắn ngủi hai chữ bên trong xen lẫn hàm ý gì, Dư Giản nghe không hiểu, trợ lý đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nam nhân giơ tay ấn xuống vai cậu, phía sau lưng liền dán chặt lấy vách tường cứng rắn lạnh lẽo.
Hàn Kham hiện tại rất tức giận, rõ ràng là Dư Giản tới trêu chọc hắn trước, hiện tại còn nói câu nói này thì tính là ý gì, chẳng lẽ còn muốn để hắn phải cầu cậu thích hắn? Nực cười.
Nam nhân nhếch miệng cười. " Ai quản cậu có thích hay không, cậu thì tính là cái gì? "
……
Lý trí bị người khởi xướng đến phát giận, lời nói đều là không suy nghĩ mà thuận miệng nói ra, lời nói từ miệng nói ra kỳ thật là rất khó nghe, phảng phất là vì muốn chứng minh bản thân cũng không quá để ý đến việc Dư Giản thích ai, nhưng thường thường càng là thiếu thốn cái gì, mới càng là sẽ đi chứng minh.
Phía sau lưng cấn cấn có chút khó chịu, nam nhân sắc mặt âm trầm càng làm cho Dư Giản cảm thấy e sợ.
Dư Giản nhỏ giọng nói. " Em không tính là gì... "
" Biết liền tốt. "
Đều đem toàn bộ trái tim đều móc ra cho nam nhân, để rồi nhận lại chỉ là sự khinh thường từ nam nhân.
Cậu xác thực cái gì cũng không có khả năng tính trước được, tùy tiện liền bị người khác thay thế, sau đó bị nam nhân đuổi đi.
Những này Dư Giản đều biết, chỉ là cậu không nghĩ sẽ lại để cho mình lộ ra vẻ đáng thương, còn tự cho là đúng đem đồ mà mình xem là tốt nhất đưa qua, bởi vì bị thương mà tạo thành mất máu quá nhiều khiến cậu kém chút nữa là gặp nguy hiểm đến tính mạng, nam nhân cũng không tới bệnh viện nhìn qua cậu một lần, Lục Việt cùng cậu nhận biết chưa tới nửa năm, nhưng đều biết quan tâm đến cậu, nhưng khi đó…… Nam nhân có đến bệnh viện nhưng cũng chỉ là đưa ra điều kiện với cậu, toàn bộ quá trình luôn là nói ít làm nhiều.
Bộ dáng Dư Giản âm u đầy tử khí, khiến khuôn mặt nam nhân càng thêm phát lạnh, dù sao thì trước kia mỗi lần thấy hắn trên mặt cậu đều là mang theo ý cười, con ngươi đen nhánh sáng như sao trời, sau đó đi tới trước mặt hắn giống như là đem đồ tốt nhất đưa cho hắn, thời điểm mỗi ngày lễ ngày tết cũng sẽ luôn gửi nhắn tin chào hỏi hắn, mặc dù tin nhắn gửi tới lộ ra ý rất ngốc, nhưng cũng hẳn là đã phí đi không ít tâm tư.
Giống như là vì để cho thấy mình cũng không thèm để ý những thứ này, Hàn Kham lại nói. " Đừng tưởng rằng cậu giả thành bộ dáng này tôi sẽ thả cậu đi, vẫn còn năm tháng, cậu đừng nghĩ sẽ làm gì đó khiến tôi phải thả tự do cho cậu! "
…… Dư Giản có chút đóng mở đôi môi, lại nửa ngày cũng không có phát ra âm thanh gì, qua mấy giây trong miệng mới thốt ra một chữ cực nhẹ. " Vâng !"
Dư Giản buông xuống mí mắt, không nhìn khuôn mặt nam nhân, miễn cho mình sẽ lại bị đối phương mê hoặc, sau đó lại lần nữa bị đối phương chế nhạo.
Cậu đã nói…… Cậu sẽ không thích Hàn Kham nữa.
Nhưng thói quen đã duy trì nhiều năm như vậy, nhất thời muốn sửa đổi cũng thật khó khăn, cậu ái mộ Hàn Kham nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ bởi vì Hàn Kham mà từng chiếm được quan tâm rõ rằng cùng vui sướng.
Chờ trợ lý lần nữa đi đến, lúc này Hàn Kham mới buông Dư Giản ra.
Lực đạo nặng đến phảng phất như muốn đem vai cậu đều muốn bóp nát, toàn thân ngoại trừ đau thì không còn gì khác, hiện tại vết thương cậu cũng cảm giác được không phải quá rõ ràng.
Không rõ là chiếc hộp đã bị mang đi nơi nào, sau khi trợ lý trở về hai tay đều là trống không, tất cả hành lý của cậu đều không đổ đầy được hai cái vali nhỏ, nhiều thứ đều bị Hàn Kham vứt đi, xác thực cũng không có gì tốt để mang theo, cậu không thích mua quần áo, cũng không thích trong nhà có thêm một chút vật phẩm mới lạ.
Xác thực là tìm không ra một điểm yêu thích trên người cậu, chỉ có đồ ngốc mới có thể vì người khác mà phí đi phần lớn tinh lực chính mình, thậm chí còn ảnh hưởng đến sinh hoạt đời thường.
Hàn Kham đưa cậu đến ở chung mục đích là vì trong bụng cậu có con của hắn, còn lại đều đang trong phạm vi suy nghĩ, cho nên trừ bỏ mỗi ngày đều có bữa ăn dinh dưỡng cùng với quần áo ấm áp, nam nhân vẫn là sẽ đối xử với cậu giống như trước đây vậy!
Lát sau điện thoại nhận được một cuộc gọi, là Lục Việt gọi tới.
Lục Việt hỏi cậu vì cái gì không có đi làm, cũng không có đợi hắn lái xe qua đón.
Dư Giản nghe thấy điện thoại vang, vội cầm lấy điện thoại lui ra xa , bị Hàn Kham phát hiện động tĩnh, không chờ cậu trả lời liền đoạt lấy điện thoại, dập máy.
Lật xem lịch sử gần đây nhất, Dư Giản cùng Lục Việt nói chuyện phiếm ngược lại là rất thường xuyên, ngược lại với hắn liền một cuộc gọi cũng không có, tin nhắn cũng không, giao diện hoàn toàn sạch sẽ.
Nhưng Dư Giản…… Trước kia liên hệ nhiều nhất không phải là hắn sao? Sau khi từ Hàn gia dời ra ngoài đoạn thời gian kia, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nhận được điện thoại của Dư Giản, thanh âm cậu nhẹ nhàng, sợ hắn sẽ cúp điện thoại, liền tận lực đi tìm một chủ đề nói chuyện.
Sẽ hỏi hắn gần đây có bận việc gì không, lúc nào có thời gian rảnh, qua mấy ngày nữa là ngày lễ, có cần cái gì không, hoặc là nhiệt độ xuống thấp rồi, nhắc nhở hắn mặc nhiều quần áo chút, miễn cho bị cảm, có lòng tốt khuyên người là thế nhưng chính mình lại đang gặp bệnh, mỗi ngày đều đang ăn thuốc, ở trường học xin nghỉ mấy ngày trở về nhà, bị chậm khóa học, thân thể còn luôn khó chịu.
Hàn Kham hỏi Dư Giản một câu. " Cậu bị bệnh cùng tôi thì có quan hệ gì? Ít tại trước mặt tôi giả bộ đáng thương, tôi cũng không có thời gian cùng cậu nói những chuyện này. "
Kỳ thật Dư Giản chỉ là không am hiểu nên biểu đạt như nào cho rõ, cậu chỉ muốn nói cho Hàn Kham biết chính là bị bệnh sẽ rất khó chịu, bởi vì cậu đã thử nghiệm qua loại khó chịu này, cho nên không nghĩ muốn để cho đối phương thử.
Về sau cậu liền sẽ không ở trước mặt Hàn Kham tỏ ra mình có bệnh, nhưng đối phương liền điện thoại của cậu cũng đều cảm thấy là quấy rầy.
Lâu dần, cậu cũng không gọi cho Hàn Kham nữa, nhiều hơn là gửi nhắn tin chào hỏi.
Hàn Kham thấy phiền, liền nói cậu đừng luôn luôn quấy rầy hắn nữa.
Đến mức…… Về sau phần lớn tin nhắn đều là ngày nghỉ lễ mới có một tin, nếu như cậu muốn đi tìm Hàn Kham, sẽ sớm tìm hiểu trước xem Hàn Kham sẽ đi nơi nào, sau đó tiếp tục chờ, đợi đến khi đối phương có thời gian rảnh, liền sẽ nhìn thấy cậu.
Dư Giản luôn luôn đứng tại một chỗ mà Hàn Kham sau khi tan việc liền sẽ nhìn thấy cậu, mặc dù là ngu dốt, thế nhưng vẫn là lo lắng nam nhân sẽ nhìn không thấy cậu, kỳ thật đây đều là cậu tự lừa mình dối người, nam nhân không phải là không nhìn thấy cậu, chỉ là không muốn nhìn thấy cậu mà thôi!

Hàn Kham nhìn thấy giao diện tin nhắn trống trơn, trong đầu chợt lóe lên một tia lo nghĩ.
Cùng Lục Việt nói chuyện phiếm ngược lại là rất tấp nập, cơ hồ mỗi ngày đều có, Lục Việt còn luôn gửi nhắn tin tới hỏi han ân cần, hỏi Dư Giản hôm nay muốn ăn cái gì, hắn ở nhà một mình một bàn lớn đồ ăn thật đơn độc.
Quả thực chính là hoang đường, vì người như vậy mà lạm dụng chức quyền.
Hàn Kham không cảm thấy đây là ghen tuông, nhưng hắn lại đem tin nhắn Lục Việt gửi đến toàn bộ xoá hết, sau đó đem số điện thoại của Lục Việt kéo vào danh sách đen, cuối cùng lại đem điện thoại của Dư Giản tắt nguồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.