Edit & Beta : Đoè Chỉ có nếm trải thất bại mới hạ thấp đi sự kỳ vọng. Ninh Tu Viễn hơi cậu mày, như có điều suy tư, nửa ngày vẫn không thấy trả lời, thật ra đơn giản chỉ là tâm tình không cân bằng, không có so sánh thì không có đau thương, làm sao hắn có thể...? Người như hắn, thiên về cảm tính hơn lý tính, trước kia đầy nghĩ thế nào tay làm thế ấy, rất ít khi nghĩ tới hậu quả về sau, bởi vậy mà giờ đây Kiều Nguyên lạnh nhạt thờ ơ với hắn, hắn cũng không dám ở trước mặt Kiều Nguyên dở thói bá vương ngạnh cung. Đột nhiên nghe thấy tiếng"cạch" vàng lên trong phòng khách, ly trà để trên bàn bị Ninh Mặc làm rơi xuống đất, chắc cũng biết mình đã làm sai chuyện, Ninh Mặc vội vàng chạy ra chỗ khác, Ninh Tu Viễn xách cổ áo kéo Ninh Mặc lại, nghiêm mặt nói, "Cái ly vừa rồi là ai làm vỡ???" Thấy Ninh Tu Viễn hỏi vậy, Ninh Mặc ấp úng nói không thành câu,".... Là, là daddy làm nha." Có chuyện thì là daddy, không có chuyện gì thì không thèm gọi hắn lấy một câu. Cái tật trốn tránh trách nhiệm từ khi còn nhỏ của Ninh Mặc rất chi là không tốt, dù sao thì sau này sẽ trở thành một người đàn ông gánh trên vai trọng trách lớn, nghĩ lại bản thân mình trước kia mắc sai lầm hắn sẽ thẳng thắn nhận lỗi. Chưa từng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Hắn vẫn luôn làm gương cho con, là một ông bố tốt. Ninh Tu Viễn nghiêm túc dạy dỗ Ninh Mặc," Chỉ mấy tháng nữa thôi là con sẽ phải đu nhà trẻ, nếu con cứ luôn trốn tránh trách như vậy, các bạn nhỏ khác sẽ không ai thèm chơi với con đâu." Ninh Mặc hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Ninh Từ Viễn, nhóc chỉ biết mỗi lần nhóc đến công viên, sẽ có rất nhiều các bạn khác đến chơi cùng nhóc, hôm nay có bạn còn muốn chơi thắt diều chúng với nhóc nữa đó nhá. Ngày hôm nay Ninh Tu Viễn đưa bọn họ trở về nhà cũ, sau đó cùng đến công ty đón Kiều Nguyên, Ninh Mặc vẫn còn giận hắn chuyện ngày hôm qua, có lúc hắn cũng tự hỏi nhãi con này học ở đâu ra cái suy nghĩ phản nghịch từ khi còn bé vậy, thật khiến người làm bố như hắn đau đầu mà. "Khi mà daddy bằng tuổi con đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến ông nội con phải phiền lòng, cũng sẽ không như con, chỉ biết chơi, con gìn lại bản thân mình xem trừ bỏ biết giả bộ đáng thương ra thì con còn biết làm gì nữa đây hả?" Ninh Tu Viễn lại nói. ..... Ninh Mặc bị Ninh Tu Viễn nói cho có chút sững sờ, nhóc chỉ biết daddy thật hùng dữ, giọt lệ trong suốt trào ra từ khoé mắt," Bảo, bảo bảo muốn bà nhỏ." Lúc Ninh Tu Viễn nghiêm túc lên, thật sự sẽ là như vậy, Ninh Mặc dù có nghịch ngợm đến đâu cũng sẽ thấy sợ hắn, vươn cánh tay nhỏ bé đầu hắn ra, so với daddy, nhóc vẫn thích bà nhỏ hơn nhiều, ba nhỏ rất ít khi phê bình nhóc, nói chuyện cũng luôn lịch sự văn nhã, ăn nói nhỏ nhẹ, còn rất cẩn thận dạy nhóc vẽ và luôn mỉm cười khen nhóc Tiểu Mặc là một bé ngoan. Nhưng mà daddy... Tay daddy to hơn nhóc rất nhiều, cơ bắp rắn chắc hữu lực, ngày trước thừa dịp lúc daddy đang ngủ nhóc đã vẽ bậy lên mặt daddy, ngay lập tức nhóc bị daddy đánh mông nhỏ. Bút sáp dầu rất khó rửa sạch, Ninh Mặc lúc ấy nhìn thấy mấy con rùa nhỏ của dì Vương cách vách nuôi, nên cũng muốn vẽ một con lên mặt Ninh Tu Viễn. =]]]]]]] Hai ngày nay Ninh Tu Viễn đều đeo khổ trang, rất may mắn là thời tiết mát mẻ, hắn đeo khổ trang cũng khó có gì quá kì cục, ngược lại còn tăng thêm vẻ lạnh lùng. Ninh Mặc bắt đầu khóc, Ninh Tu Viễn cảm thấy vô cùng đau đầu. Hạ Xuyên cười ngồi xổm xuống lấy đi nước mắt trên mặt nhóc Tiểu Mặc, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Mặc làm sao vậy?" "... Hu hu." Ninh Mặc tuy rằng khổ sở, nhưng còn biết tự lấy tay che mặt mình, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết giữ hình tượng cho bản thân mình. Thấy có người an ủi mình, Ninh Mặc càng có vẻ ủy khuất đau khổ hơn. Ninh Tu Viễn bên cạnh chen vào một câu," Giả bộ thế là đủ rồi." Là thật hay giả, Ninh Tu Viễn chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay. Bởi vì hắn đã bị Ninh Mặc tố cáo mách lẻo với Kiều Nguyên vô số lần, và sau đó Kiều Nguyên sẽ trách móc hắn, Ninh Mặc lớn lên rất đáng yêu, mỗi lần bày vẻ đáng thương sẽ khiến người ta mủi lòng, Kiều Nguyên cũng không ngoại lệ. Nhạc chuông điện thoại độc quyền bỗng vang lên, Ninh Tu Viễn ba chân bốn cẳng đứng lên, nghiêng đầu nhìn Ninh Mặc nói, "Ngoan ngoãn chút đi, một lúc nữa sẽ đi đón ba nhỏ của con về." Nước mắt trên mặt Ninh Mặc cũng ngừng hẳn, khuôn mặt nần mẫn thịt vẫn còn treo nước mắt chưa khô, Hạ Xuyên ôm Ninh Mặc vào lòng, sắc mặt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều," Tiểu Mặc, không cần daddy nữa được không con?" Hạ Xuyên rất thích Ninh Mặc, mỗi lần đến đây đều sẽ mang theo quà tới, đàn ông có thể mang thai tương đối đặc thù, dù cho không có con chung của hai người, thật ra hắn cũng nghĩ đến việc nhận nuôi con với Hạ Sơ Ngạn. Ninh Tu Viễn đang nói chuyện với Kiều Nguyên, lại nghe thấy câu nói của Hạ Xuyên, liếc thoáng qua Ninh Mặc nhìn, quả đúng là hắn rất sợ Ninh Mặc sẽ nói ra một câu "dạ". Huống chi Hạ Xuyên sẽ dùng đủ mọi cách để đạt được thứ gã muốn, Kiều Nguyên không nói gì nhiều với hắn, ngay sau khi cúp điện thoại, hắn bế lấy Ninh Mặc từ tay Hạ Xuyên về. Ninh Mặc phồng má, bao nhiều thịt đều dồn hết vào hai cái má bánh bao, một lúc sau mới nhìn Ninh Tu Viễn, mãi thành nãi khí nói, "Bảo bảo muốn gặp anh trai......" Tại sao hắn lại có cảm giác Ninh Mặc đang ra điều kiện với hắn nhỉ !???? Ninh Từ Viễn nhíu mày nói, " Lần sau sẽ cho con gặp." Lúc này, Ninh Mặc mới ngoan ngoãn để hắn bế. Hạ Xuyên cười cười, không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, chỉ cần Ninh Tu Viễn đừng quên những gì đã nói với gã, gã đã không xuất hiện trước mặt Hạ Sơ Ngạn một khoảng thời gian, chờ đợi là hạnh phúc. Sắc trời cũng đã ngả màu, nghĩ tới Kiều Nguyên bận rộn thường xuyên bỏ bữa, Ninh Tu Viễn mua một bát tào phớ bên ven đường, Kiều Nguyên rất thích ăn đồ bán vỉa hè, vừa tiện lại còn giá rẻ. Mà hắn trước đây luôn coi thường những thứ đồ ăn bán dọc đường này, khi ấy, hắn nghĩ rằng đắt là tốt, đó là dấu hiện nhận biết. Khi còn trẻ, hắn luôn có những suy nghĩ không hợp với lẽ thường, tự cao tự đại cho rằng thế giới luôn xoay quanh mình. Giờ đây, một người đàn ông mặc tây trang đắt đỏ được thiết kế riêng, cũng có thể rất tự nhiên đi mua một bát tào phớ gia bốn tệ bên ven đường, trả người bán hàng 10 tệ còn đứng đợi lấy tiền thừa. Mộc lần hắn dắt Ninh Mặc cùng ra ngoài đều sẽ có người quay lại nhìn, còn đến gần hắn lấy điện thoại chụp ảnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi nhưng qua một đoạn video mà Ninh Tu Viễn đã thu được về không ít fan qua đường, nhiều người còn đến thành phố L chỉ để được nhìn thấy bố con hai người họ, nhưng điều rất lạ là họ hiếm khi nhìn thấy mẹ của đứa nhỏ. Ninh Tu Viễn lái một con xe Porches màu đen, trông qua rất điệu thấp, đơn giản là vì Kiều Nguyên không thích rêu rao trước mặt người khác. Lúc Ninh Tu Viễn lái xe đến công ty, bảo mẫu đã đứng ở dưới lầu đón hai đứa nhỏ, trong công ty không có nhiều người tăng ca lắm, Ninh Tu Viễn đã tới đây vài lần, cũng biết văn phòng làm việc của Kiều Nguyên nằm ở đâu, quen cửa quen nẻo bước tới, nhìn người đàn ông bộ dạng đẹp đẽ vẫn ngồi làm việc bên cạnh máy tính, trong tay cầm một tập tài liệu vừa mới được gửi lên. Ninh Tu Viễn hỏi, "Vẫn còn bận sao em ??" Kiều Nguyên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, "Ừ." Với gia thế của mình, Kiều Nguyên hoàn toàn không cần phải làm việc bận rộn như vậy, Ninh Tu Viễn đặt bát tào phớ đang cầm trên tay lên bàn máy tính, nhìn Kiều Nguyên vẫn luôn bận rộn, có chút đau lòng nói, " Thật ra một mình tôi cũng có đủ khả năng nuôi em." Không biết câu nói này đã chạm đến giới hạn nào của Kiều Nguyên, cậu dừng động tác trên tay, lạnh mặt ngẩng đầu lên nhìn hắn. .... Ninh Tu Viễn còn định nói thêm vài câu nữa, cái gì mà đồ em thích tôi sẽ mua cho em, đến lúc đó em cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho con, không cần phải ngày nào cũng đi sớm về muộn. "Anh cho rằng tôi cần phải dựa vào anh mới có thể sống sao?" Khoé miệng Kiều Nguyên mang theo ý cười lạnh. Thời sinh viên, tính tình Kiều Nguyên rất điềm đạm, ngoài trừ việc gặp phải Nịnh Tu Viễn, cậu chưa từng làm chuyện gì khác thường. "....Ý của tôi không phải như vậy." Ninh Tu Viễn giải thích. Không cần biết ý hắn là gì, nhưng trong lòng Kiều Nguyên có chút bực bội. Cậu là đàn ông, trước kia có thể bị người trước mặt này ép cậu làm những chuyện cậu không thích, nhưng hiện tại, xem như cậu đã ngầm đồng ý ở bên hắn. Giữa họ còn có hai đứa con. Ninh Mặc sắp ba tuổi, cô công chúa nhỏ cũng tròn hai tháng, dường như cả đời này cậu không thể thoát khỏi có quan hệ với Ninh Tu Viễn, đã từng không cam lòng. Mặc dù hắn thường xuyên lắc Lư trước mặt cậu, nhưng rất ít khi cậu chủ động nói chuyện với hắn. Không muốn thấy hắn lấy lòng mình như một người phụ nữ, nhưng rất mâu thuẫn vì món quà mà đối phương tặng khiến cho cậu cảm thấy vui sướng, không muốn thừa nhận rằng cảm xúc của mình luôn xoay quanh hắn, cho nên mỗi lần Ninh Tu Viễn cẩn thận chăm sóc cậu luôn bày vẻ lạnh nhạt với hắn. Kiều Nguyên lạnh mặt, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, cẩn thận xem kỹ rồi mới ký tên vào trang cuối. Đèn bên ngoài văn phòng dường như đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn trên bàn làm việc của Kiều Nguyên, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm vô tận đang tỏ sáng, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng còi, không chỉ một vài người, có nỗi buồn cũng có niềm vui, thất tình lục dục. Kiều Nguyên gấp tập tài liệu lại, đặt bút xuống bàn tạo ra một tiếng vang nhỏ. Ninh Tu Viễn đẩy bát tào phớ đã hơi nguội đến trước mặt cậu, " Em nếm thử đi, vẫn còn hơi âm ấm." Kiều Nguyên chỉ ngước đôi mắt đen lên nhìn hắn, không trả lời. Như thể mọi sự bất mãn đều tích tụ lại, cậu đứng dậy khỏi bàn làm việc, một tay đặt trên vai Ninh Tu Viễn. "Đừng cử động." Kiều Nguyên nói. Ánh đèn trong phòng làm việc dường như tối đi hẳn, Kiều Nguyên rướn người lên, học cách bắt chước lại hắn, đôi môi mỏng hôn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]