Edit & Beta: Đoè Đủ 20 cm gạch bảo quanh bên. Nhận ra điều này, động tác tới gần của Kiều Ngạn cũng cẩn trọng hơn. "Học trưởng, tôi tới đón em về nhà." Kiều Ngạn cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng ôn hoà, giống như trước kia vậy, đưa tay về phía Bạch Thành Úc. Bạch Thành Úc nghiêng đầu nhìn hắn, có lẽ vì có thêm men rượu nên lá gan cũng lớn hơn, sau khi nhận ra hắn là ai, cũng không còn sợ hãi khi hắn tới gần nữa. "....Đó không phải là nhà của tôi." Bạch Thành Úc đáp, còn hơi mỉm cười. "Nhưng em đang mang thai con của hai chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ thành một gia đình, khi ấy đó chính là nhà của em, tôi vĩnh viễn là người thân của em." Giọng điệu Kiều Ngạn mang theo ý tứ khuyên nhủ, hắn chậm rãi tiếp cận Bạch Thành Úc. Nhận ra hắn đang tiến tới gần mình, theo bản năng Bạch Thành Úc lùi người về phía sau.
Cùng lúc ấy, tìm Kiều Ngạn như vọt lên cổ họng, Bạch Thành Úc lùi gần về phía mép tường, dường như chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ ngay lập tức ngã xuống. Kiều Ngạn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phía dưới là nền bê tông cứng, cho dù là mặt cỏ, rơi từ độ cao như vậy xuống cũng không mấy khả quan. "Tôi sẽ không đến đó, em đừng lùi về phía sau nữa." Kiều Ngạn bây giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than. Thấy hắn nói như vậy, Bạch Thành Úc mới có chút thả lỏng. Kiều Ngạn lập tức chỉ thị cho trợ lý của mình đặt đệm khí cứu sinh ở tầng dưới, vị trí mà Bạch Thành Úc đang đứng quá nguy hiểm, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ngay trong giây tiếp theo, và hắn cũng không thể chịu đựng được như vậy. Bạch Thành Úc nhặt nửa chai rượu đã uống trên mặt đất, trong đời anh chưa từng làm chuyện gì khác thường, sở dĩ anh rời khỏi cô nhi viện là vì sáng nay, một người đàn ông lạ mặt đột nhiên giữ anh lại, cứ nhìn chằm chằm anh, rồi lấy điện thoại ra, lật xem một bức ảnh so sánh với anh mãi. Sau đó thì anh đã nhận ra...
Kiều Ngạn làm sao có thể buông tha cho anh được, thật ra anh cũng đã đoán trước được Kiều Ngạn sẽ tìm thấy mình (Có thể sống tự do tự tại trong hai tháng là quá đủ rồi.) Lần bỏ trốn này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sẽ trở về, nếu bị Kiều Ngạn đưa về nhà, có lần này làm ví dụ, e rằng sau này cũng không có cơ hội bước ra khỏi cửa phòng. Bạch Thành Úc còn nhớ rất rõ, lần trước sau khi anh bỏ trốn, chuyện xảy ra ở cục cảnh sát như thế nào. Kiều Ngạn đã trói anh lại, sau đó thì cho anh dùng một loại thuốc, những vẫn còn chưa thấy đủ hắn chỉ muốn biến anh hòn tìm trở thành một con rối, sau này khiến anh phát bệnh và trở thành một kẻ đần độn, ngày ngày chỉ biết ở nhà chờ đợi chủ nhân trở về, thậm chí anh còn không bằng một con thú cưng, đến cả năng lực tự bước đi cũng không có, cơm này trước mặt cũng không biết cầm đũa lên ăn, còn phải để Kiều Ngạn dùng thìa đút từng miếng cơm đến tận mồm.
Những ký ức về quãng thời gian ấy trở nên nhạt nhòa, nhưng dù vậy, mỗi mảnh vụn nhỏ nhoi được gợi lại cũng đủ hủy hoại lòng tự trọng của một con người. Kiều Ngạn còn đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, mấy người bác sĩ ý tá trước kia quen biết anh, tôn trọng anh cũng thấy được bộ dạng hiện giờ anh ra sao, bị đàn ông bỡn cợt, trở thành một kẻ đần độn. Mong ước trước đây của anh nó đơn giản lắm, anh chỉ muốn được sống như một người bình thường. Anh muốn lời mình nói ra có giá trị, tính uy nghiêm hơn, sau khi tốt nghiệp anh sẽ được mọi người tôn trọng mà gọi một tiếng bác sĩ Bạch, sẽ không còn ai dùng ánh mắt kì thị để nhìn anh, sự xuất sắc của anh cũng để anh kiếm được một công việc đàng hoàng, có thể tự gánh vác được nguồn tài chính, sẽ không còn ai khoa tay múa chân chỉ trỏ khinh bỉ, anh đã thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn và có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bởi vì tinh thần không ổn định, cho dù không có Kiều Ngạn phá rối, anh cũng không có khả năng được quay trở lại làm bác sĩ. Có lẽ anh không còn năng lực để làm bất cứ công việc gì, anh hoàn toàn biến thành một kẻ tàn tật, lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng, chính anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân mình, làm gì cũng không nên hồn, anh không thể tự sống độc lập được nữa. Bạch Thành Úc từng nói, chỉ có tồn tại mới có hy vọng. Nhưng sự tồn tại của anh, là não bộ bị tổn thương, thân phận thì không giống người thường, nếu Kiều Ngạn sửa đổi thân phận của anh. Mùi vị bia không ngon hơn rượu bao nhiêu, nhưng Bạch Thành Úc rất ít khi tiếp xúc với nó, cơ thể lay lắt cùng mùi lạ xộc vào cổ họng, anh thật sự không muốn tin vào bản thân mình nữa. Anh sợ mình sẽ vì đó mà mềm lòng. Hay là tin vào vài ba câu nói của đối phương. Anh đã có một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc như anh hằng mong muốn, Kiều Ngạn là người đầu tiên đã mang lại niềm vui cho anh và cũng là người đầu tiên khiến anh căm hận nhất. Nếu không phải trả qua mấy chuyện kia, chỉ sợ rằng đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ hắn là người tốt, nhưng anh vẫn biết rằng ở tại thời điểm người ta tuyệt vọng, áp chết con người ta thường thường không phải ngàn cân vạn cân sắt đá, mà sau đó là cọng rơm cứu vớt cuối cùng. Đó là lý do tại sao bộ dạng Trương Chân có vài phần giống anh, nhưng hai người là hai cá thể khác nhau. Người đàn ông đẹp trai cao lớn kia chỉ đứng cách anh hai mét, Bạch Thành Úc nhìn Kiều Ngạn, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng anh có cảm giác rất khác lạ. Kiều Ngạn đã đối xử với anh rất tốt, ngày ấy có người trong ký túc xá nặng lời chửi rủa anh, Kiều Ngạn sẽ đáp trả lại, khiến cho người kia phải ngậm miệng không hé một lời. Lúc ấy Kiều Ngạn thật sự rất tốt với anh, nếu anh đến quán trà sữa làm việc bán thời gian, Kiều Ngạn sẽ đến đó gọi một cốc trà sữa ngồi đợi anh tan ca, nhưng sau này khi Trương Chân sỉ nhục anh ngay trong văn phòng của hắn, một chút phản ứng lại Kiều Ngạn cũng không có, dường như đó là điều anh đáng phải nhận, hắn mặc kệ đối phương càn rỡ, thế cho nên mới có chuyện sau đó Trương Chân tới tìm anh, và giáng cho anh một cái tát như thể anh chính là kẻ phá vỡ hạnh phúc của hai người họ. Lúc ấy Bạch Thành Úc đã biết, thứ tình cảm mà Kiều Ngạn dành cho anh chỉ là sự cố chấp. Mà cái loại cố chấp này xuất phát từ mẹ của hắn, cho nên sau này Kiều Ngạn mới muốn anh trở thành một người phụ nữ. Hiểu được rõ ngọn ngành, trái lại Bạch Thành Úc như được thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy anh sẽ không phải cố chấp mà níu kéo không buông, cũng sẽ chôn vùi đi tình cảm anh dành cho hắn nữa. Hiếm khi nào anh thấy được vẻ mặt lo lắng như vậy của Kiều Ngạn, có rất nhiều lúc, chỉ có mình anh sinh ra nỗi sợ hãi lo âu, giờ thì đổi lại, Kiều Ngạn cố gắng kìm nén nói,"Chỗ đó quá nguy hiểm, em tiến về phía trước được không, em không muốn về nhà sao? Tôi mua một căn nhà khác cho em nhé." Đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau, sau này mỗi lần anh mở miệng hầu như đều là vì đang cầu xin hắn. Có như vậy mới gặp được một người bạn tốt, không cần phải nịnh ngọt lấy lòng người khác, cũng sẽ không còn cảm thấy mình cô đơn nữa.... "Cậu ưu tú như vậy, sao ngày nào cũng tới đây tìm tôi, lúc ở ký túc xá có người chửi rủa tôi, cậu không sợ phiền phức mà đánh trả hắn thay tôi trút giận, đó là lần đầu tiên tôi không cẩn thận mà sa vào." "Tôi cũng không biết ... tại sao lại đi đến bước đường này, cậu trở nên thật đáng sợ, rất không nói lý, cũng không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi, lúc ấy tôi mới yêu đương chưa được bao lâu, vì sắp tốt nghiệp, nên tôi luôn nghĩ đến tương lai sau này, tôi muốn chia sẻ cho cậu biết những chuyện đó.... Nhưng lại bị cậu trực tiếp đẩy vào hầm băng, cậu cũng không còn kiên nhẫn với tôi nữa... Khoảng thời gian kia, ngày ngày tôi tự an ủi lòng mình, người kia không phải cậu." "Tôi không muốn căm hận cậu chút nào, quãng thời gian đại học ấy tôi còn cảm thấy ông trời thương mình khi đã cho tôi gặp được cậu. Trước đây cậu chưa từng đối xử tệ bạc với tôi như vậy, việc cậu bắt ép tôi có thai đã bóp chết mọi suy nghĩ trong tôi, sau cùng tôi chỉ muốn..." Đã rất lâu rồi Bạch Thành Úc mới chịu nói nhiều lời trước mặt hắn như vậy, nụ cười nở trên môi anh dần tắt, vẻ mặt hững hờ nhìn về phía trước, thật khiến người ta đau lòng, trong phút chốc Kiều Ngạn như mất đi khả năng giao tiếp. Hắn đối xử với Bạch Thành Úc thật khốn nạn, thật tệ bạc. Kiều Ngạn vẫn luôn cho rằng, mình là người đối xử tốt nhất với Bạch Thành Úc, không ai so được với hắn. Ban đầu quả thật là hắn có mục đích, nhưng sau khi tiếp xúc. Hắn hoàn toàn bị khí chất dịu dàng của anh hấp dẫn, trên đời này không có người thứ hai như vậy, duy chỉ mỗi Bạch Thành Úc khiến trái tim hắn rung động. Kiều Ngạn còn tưởng rằng ai cũng có thể đem đến cho hắn cảm giác này, nhưng sau khi tiếp xúc với Trương Chân, đối phương quá mưu mô xảo quyệt, luôn khiến hắn cảm thấy chán ghét, vì chỉ muốn được nhìn thấy phản ứng của Bạch Thành Úc, cho nên hắn mới giữ lại Trương Chân. Bạch Thành Úc ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chuyện của hai chúng ta, cũng nên có một cái kết." Dứt lời, hai mắt Bạch Thành Úc đỏ bừng, anh nhìn Kiều Ngạn rồi mở một nụ cười thật tươi, tựa như lúc trước Kiều Ngạn tới ký túc xá tìm anh, anh gặp được hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc. Bạch Thành Úc nói, "Kiều Ngạn, tôi không muốn hận cậu nữa." ***** Chúng ta khóc xong chương này rồi thì để dành nước mắt khóc chương sau nữa...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]