Chương trước
Chương sau
Ninh Tu Viễn đón Ninh Mặc đến nhà mới, cha con hai người thường xuyên sang bên nhà Kiều Nguyên đóng trụ, Kiều Nguyên đối với hắn cũng không còn mâu thuẫn như trước nữa, ngẫu nhiên cũng sẽ tâm bình khí hòa, nói chuyện với hắn vài câu.
Thời gian qua hơn nửa tháng, hắn cũng sắp quên bâng đi kẻ gửi bức ảnh uy hiếp hắn kia. Có lẽ...đó chỉ là một ảo giác.
Thừa dịp quan hệ giữa hai người dịu đi, Ninh Tu Viễn hỏi, "Em có hay nghĩ tới, hai chúng ta cùng về dưới một mái nhà? "
Kiều Nguyên rũ mắt, không trả lời.
Ninh Tu Viễn lại ngồi xổm xuống, điên cuồng ám chỉ Ninh Mặc, "Tiểu Mặc, có muốn ngày nào con cũng được ở với chú ấy không? Tiếp tục để chú ấy dạy con viết chữ?"
Ninh Mặc tay cầm bảng vẽ vẽ, miệng mơ hồ nói không rõ câu từ, nhưng có thể nghe rõ được một chữ "Muốn."

Ninh Tu Viễn rốt cuộc cũng vui mừng cười xởi lởi.
"Kiều Nguyên, Tiểu Mặc cũng rất thích em, vừa lúc chúng ta đều còn độc thân, em nghĩ thử xem chúng ta có nên..." Ninh Tu Viễn cũng không nói trắng ra, hắn sợ dọa đến cậu.
Kiều Nguyên dừng động tác trên tay lại.
Cậu biết, ý tứ Ninh Tu Viễn muốn biểu đạt là gì.
Lúc đầu rất bài xích, đến sau này quan hệ dần dần hòa hoãn, người khác nếu bị từ chối quá nhiều lần, sợ rằng sớm đã mai danh ẩn tích, nhưng Ninh Tu Viễn thuộc dạng càng bị từ chối càng hăng máu, ông cha từng có câu, duỗi tay không đánh mặt người đang cười, huống chi trong khoảng thời gian này Ninh Tu Viễn đều nấu cơm cho cậu, còn biểu hiện không tồi.
Kiều Nguyên không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, từ trước đến nay đều là cậu chủ động quan tâm người khác, rất ít người ở trên phương diện tình cảm, giống như Ninh Tu Viễn vậy.

Trong khong khí tĩnh lặng, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ, Kiều Nguyên nhìn hắn,"..."
"Được..." Ninh Tu Viễn khẩn trương cực kỳ, ánh mắt hắn luyến tiếc liếc nhìn màn hình điện thoại Kiều Nguyên một cái, thấy hiển thị người gọi là Hàn Kham, đầu hắn ngay lập tức như bốc khói.
Tại sao Hàn Kham lại có quan hệ với Kiều Nguyên?
Hắn thật sự rất hối hận, không thử tìm kĩ lục soát lại mấy bệnh viện bên ngoài, sau đó nói cho Kiều Nguyên biết, Hàn Kham ở bên ngoài có bao nhiêu xấu xa, ỷ vào sức lực mình lớn, đẩy người ta ngã xuống đất không đứng được.
Thật sự không có đạo đức có một nhà giáo.
Ninh Tu Viễn đứng cạnh cửa nhìn, nửa bước cũng không dám rời đi, hắn đã sớm biết, Hàn Khan không phải người tốt đẹp gì.
"Em chia tay với Diệp Mân rồi sao?" Hàn Kham hỏi cậu.

Lúc trước, vì Kiều Nguyên đang hẹn hò với người khác, nên Hàn Kham quấy rầy cậu nhiều, nhưng hiện tại, Kiều Nguyên độc thân trở lại.
Hàn Kham nói," Hôm nay em có thời gian rảnh không? Tôi đang ở gần khu nhà em, đúng lúc tôi vừa bàn xong công việc với bên Triệu tổng, tôi mang áo khoác trước em để quên ở nhà tôi tới cho em."
"Em đang ở nhà." Kiều Nguyên nói.
Cậu cũng không biết, Ninh Tu Viễn có quen biết Hàn Kham.
Hàn Kham với cậu mà nói, là người bạn tốt nhất, cũng không có gì muốn giấu giếm đối phương.
Căn nhà này của cậu, cũng là Hàn Kham chọn mua với cậu, không đến mười phút, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Kiều Nguyên đi mở cửa, thấy Hàn Kham hỏi,"Không phải vì anh cố ý muốn trả lại áo cho em, nên mới tới đây đó chứ ?"
"Bị em phát hiện rôid." Hàn Kham khẽ cười nói.
Quan hệ của hai người, ở chung rất tự nhiên, Kiều Nguyên lấy một đôi dép mới trong tủ đưa cho Hàn Kham, Ninh Tu Viễn nhìn một màn này, tức giận đến đầu đỉnh bốc khói, hắn tới đây nhiều ngày như vậy rồi, gần đây mới được cậu chú ý một chút.
Vì sao, Hàn Kham lại được hưởng đãi ngộ tốt như vậy ???
Hàn Kham đưa áo khoác cho Kiều Nguyên, Kiều Nguyên còn chưa kịp nhận lấy, Ninh Tu Viễn đã nhanh tay cầm lấy rồi nói," Áo cũng đã trả rồi, nếu không còn gì khác thì..."
Hàn Kham hiện tại mới phát hiện, thế mà Ninh Tu Viễn lại có mặt ở nơi này.
Hàn Kham nắm chặt tay lại, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
Không bảo vệ được lãnh địa của mình, chỉ có thể như cà tím kết sương mù, bầu khống khí trở nên đấu đá căng thẳng.
Toàn bộ quá trình đều là hai người kia đấu đá nhau, bởi vì có Kiều Nguyên ở đây, Ninh Tu Viễn cũng không biểu lộ quá rõ ràng.
Một lúc sau, Kiều Nguyên vào thư phòng tra một ít tư liệu, trong phòng chỉ còn lại hai tên đàn ông, lập tức bắt đầu nổi lửa.
Hàn Kham trầm giọng hỏi, "Tại sao cậu lại có mặt ở đây, cậu ngại mình còn chưa đủ làm em ấy khổ sao?"
Ninh Tu Viễn tự biết đuối lý, nhưng vẫn rất bực bội," Thì sao nào, em ấy là người của tôi, anh không có việc gì cũng đứng cứ nhớ thương mãi đồ của người khác, anh cho rằng mình tốt đẹp lắm sao ?? Tôi thấy hết rồi"
"Thấy cái gì?" Hàn Kham không thể hiểu nổi.
Ninh Tu Viễn lạnh lùng cười hai tiếng, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
"Ninh Tu Viễn, em đã không còn nhớ rõ chuyện quá khứ, cậu vì sao cứ như âm hồn bất tán vậy, hiện tại em ấy sống rất tốt, cậu lại muốn hủy hoại em ấy thêm lần nữa sao? Kiều Nguyên đã rất khổ sở, vì cậu mà em ấy đã chết một lần, cậu còn muốn lấy gì để uy hiếp em ấy nữa đây? Cậu như vậy thì không nên gặp em ấy nữa?"
Tôi không có.
"Sau này cậu cách xa em ấy chút, tôi nói cho cậu biết, em ấy là Kiều Nguyên, cậu đừng hòng đánh chủ ý lên em ấy."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, tay nắm chặt rồi lại buông ra,"Tôi đương nhiên biết em ấy là Kiều Nguyên,...Tôi sẽ đối xử với em ấy thật tố, sau này cũng sẽ không có ai khác nữa, cuộc sống rất bình ổn, anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử với em ấy như trước kia nữa."
Hàn Kham đang muốn nói gì đó, lại thấy Kiều Nguyên đi ra.
Kiều Nguyên phát hiện bầu không khí đấu đá rất căng thẳng, hỏi, "Làm sao vậy?"
Ninh Tu Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, "Cùng thầy Hàn đây bàn luận chút về học thuật, anh ta có vẻ cũng rất hứng thú khi bàn luận với tôi."
"Phải không? Tôi thấy là kẻ khốn nào đó đang nói hươu nói vượn thì đúng hơn."
Mấy người bọn họ, cũng chỉ có Ninh Mặc là yên ổn nhất, cầm khối gỗ cuối cùng trong tay thả xuống, chỉ vào tốn vài tiếng đồng hồ đã xây được một cái tháp nhỏ.
Ninh Mặc quả là bé ngoan, Ninh Tu Viễn cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Ninh Tu Viễn cười cười, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng nói, "Tiểu Mặc ngoan quá, hôm nay daddy mua dâu tây về cho con nhé ?"
Hành động này của hắn, không khác gì trẻ con, ý bảo Hàn Kham mình và Kiều Nguyên, đến con cái cũng có rồi, một người ngoài như anh chạy tới đây làm gì.
Không nên mãi nhớ thương người của hắn như vậy.
Đứa nhỏ trước mặt này, cũng tầm khoảng hai tuổi, mặt mày có vài phần giống Kiều Nguyên, đôi mắt rất tròn. Hai hàng lông mi rất dài, Hàn Kham nghĩ tới khoảng thời gian Sầm Lễ mang thai kia, luôn không dám bước ra khỏi cửa. Rõ ràng biết da mặt Sầm Lễ mỏng, cậu xem trong thanh danh hơn bao giờ hết, lại không chút lưu tình, đổ oan cho Sầm Lễ là đồ ăn trộm, sau đó lại nhốt cậu trong nhà.
Hàn Kham chỉ vào Ninh Tu Viễn nói, "Tôi có vài lời muốn nói với cậu."
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, không hề yếu thế, "Được thôi."
Dứt lời, hai người đàn ông liền đi ra ngoài, sợ gây ra động tĩnh, ảnh hưởng tới Kiều Nguyên.
Cửa vừa đóng lại, Hàn Kham trực tiếp vung nắm đấm tới.
Ninh Tu Viễn không chút phòng bị, bị Hàn Kham đấm cho một phát, lực tay rất mạnh.
*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.