Chương trước
Chương sau
Edit & Beta: Đòe
Ninh Mặc tức khắc khóc rối tinh rối mù lên, tiếng nói táo lượng, bạn có hồi âm. Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, Kiều Nguyên hơi ngẩng đầu, nhìn qua chỗ phát ra tiếng khóc.
Tiếng nói táo lượng, bạn có hồi âm: Tiếng nói rất lớn, liệu bạn có trả lời
Ninh Mặc im bặt trong hai giây, bi thương nhìn cây kẹo que bị rơi trên mặt đất, ấm ức nói không lên lời, hai hàg nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ núng nính thịt.
Kiều Nguyên nhíu mày, Ninh Mặc nâng tay lau đi nước mắt, kiên cường tự đứng dậy, bé con cách Kiều Nguyên không đến hai mét.
"..." Ninh Mặc một bên nghẹn ngào, một bên gọi Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên không đáp lại.
Ninh Tu Viễn cũng từ sau chạy tới, lấy lòng Kiều Nguyên nói, "Trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó."
Ninh Tu Viễn ngược lại rất biết tiến biết lùi.
Hắn cúi đầu hiền dịu nói, "Rơi bẩn rồi thì vứt đi, lần sau daddy mua cho con cái mới được không nào?"
Ninh Mặc trên mặt toàn nước mắt.
Có mấy cụ lớn tuổi đang trông cháu cũng ghé tới đây, hỏi Ninh Tu Viễn, "Đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu quá, lúc mang thai đã ăn những gì, lớn lên mới có thể được giống vậy?" Còn có cụ nói, "Mẹ của cục cung không tới sao? Hẳn cũng rất đẹp đi."
Ninh Mặc rất được lòng các cụ lớn, có một người phụ nữ còn cho nhóc kẹo, chung quanh cũng rất nhiều người đang thảo luận, nhưng Kiều Nguyên phản ứng lại rất bình đạm.
Tựa hồ là ngại nơi này quá ồn ào, cầm sách trên tay, đứng dậy rời đi.
Ninh Tu Viễn không có lý do để níu giữ lại nhìn một chút, Ninh Mặc còn không hiểu chuyện, chỉ nhìn hắn, đáng thương hề hề nói,".... Ba nhỏ đi rồi."
Ninh Mặc lúc mới sinh ra, ở cùng phòng bệnh với Sầm Lễ, cho dù có khóc đến mặt đỏ bừng, Sầm Lễ cũng sẽ không để ý tới, sau khi Sầm Lễ xuất viện, Ninh Mặc liền ở tại nhà cũ, hắn ngẫu nhiên sẽ nhắc tới Ninh Mặc vài lần, nhưng Sầm Lễ sẽ không nói gì, càng không có biểu hiện vui sướng gì khi được làm cha.
Dù thế nào, Ninh Mặc cũng do cậu mang nặng chín tháng mười ngày đẻ ra, nhưng cách cậu đối xử với Ninh Mặc, còn không thân mật bằng với những đứa trẻ khác.
Bảo mẫu cầm khăn giấy tới, Ninh Tu Viễn lau đi nước mắt trên mặt Ninh Mặc, tay nhỏ của bảo bảo bị sượt rách da, cũng không cảm thấy đau, chỉ vào cây kẹo que trên mặt đất nói, "Kẹo của con..."
"Daddy biết rồi." Ninh Tu Viễn ảo não lên tiếng.
Công nhân dọn vệ sinh cầm chổi tới, dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh Ninh Mặc rất náo nhiệt khiến nhóc con không thể chân chính nhìn người kia, vị trí ngồi cách nơi này rất xa. Không bao lâu sau, một bé trai thanh tú đi tới, có chút xấu hổ nói với Ninh Mặc,"Em có muốn chơi cùng với anh không?"
Ninh Mặc mắt mở to chớp chớp, còn đang đắm chìm trong sự bi thương vừa mất đi cây kẹo que.
Ninh Tu Viễn nói, "Ra chơi với anh trai đi, daddy ở chỗ này chờ con."
Kiều Nguyên không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Ninh Tu Viễn, đi tới trầm giọng nói, "Tiểu Văn, em trai còn nhỏ, con không thể trông em được đâu."
Tiểu Văn so Ninh Mặc cao hơn một cái đầu, nói, "Con sẽ trông em cẩn thận mà."
Ninh Mặc cũng rất thích người anh trai này, ở trên người anh trai hình như cũng có mùi giống nhóc.
Kiều Nguyên sắc mặt không tốt lắm," Chơi thêm lúc nữa thôi rồi chúng ta sẽ về, con cũng còn bài tập cần hoàn thành đấy."
"..." Ngày thường, chú rất ôn hòa với bé, chỉ là hôm nay lại có chút khó tính nghiêm nghị.
Ninh Tu Viễn cắt ngang, "Trẻ con cũng cần phải có bạn chơi cùng."
Kiều Nguyên lạnh mặt nhìn hắn.
"Tiểu Mặc rất hiểu chuyện, không cần quá lo lắng, hôm nay là thứ bảy, cứ để cho bọn trẻ được chơi thỏa thích đi."
Kiều Nguyên không phản ứng lại hắn.
Ninh Tu Viễn tiếp tục tự quyết định, "Nếu cậu bận việc, vậy thì để tôi trông bọn nhỏ cho, cậu cứ cho tôi số điện thoại để dễ dàng trao đổi khi cần hơn."
Kỳ thật Ninh Tu Viễn đã sớm có phương thức liên lạc của Kiều Nguyên, nhưng lại không hề danh chính ngôn thuận, nếu thật sự có được số của Kiều Nguyên, sau này có thể thường xuyên "tình cờ" gặp cậu, cũng không cần cố ý nằm vùng nữa.
"Không cần." Kiều Nguyên lạnh lùng nói.
"Trước đây đều là hiểu lầm, hy vọng nó không khiến cậu phải bối rối, vừa lúc công ty hai nhà chúng ta hợp tác, cũng có thể kết bạn, nếu có gì cần giúp đỡ, tôi cũng có thể giúp cậu được phần nào." Ninh Tu Viễn cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày bản thân lại không biết xấu hổ mặt dày như vậy.
Cái gọi là mặt mũi này, trước kia hắn rất để ý đến, chỉ cần có hơi chút không hài lòng, hắn sẽ nổi cơn giận, hắn tự cho bản thân là nhất, cảm thấy mọi việc nên do hắn định đoạn, phải quay theo quỹ đạo hắn định ra.
Hắn thậm chí còn cho rằng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, mới là tiêu chí đàn ôn nên có, tình yêu thì tính là gì, hắn căn bản không có, cũng không cần.
Lúc trước hắn đã chứng kiến cảnh một người đang thất tình, ôm bia khóc một mình, hắn còn nghĩ người này đáng đời lắm, cần gì với yêu đương, cả một rừng cây lớn như vậy cần gì phải treo cổ trên một cái cây.
Chỉ là câu triết lý danh ngôn kia của vị đại gia này, không ai có đủ khả năng để theo. (Câu này nó kì cục kiểu gì ấy, thôi mình cứ bịa ra nhé, ai đọc QT mà hiểu thì comment giúp mình)
Trước kia chưa gặp Kiều Nguyên, hắn thường nhớ lại quá khứ, đoạn thời gian sống chung hài hòa với Sầm Lễ kia; hắn biết mình đã làm sai rồi, chỉ là hắn vẫn luôn tự cấp cho mình một bậc thang, nhưng không dám nhảy.
Đại khái chính hắn cũng biết, quá khứ lạn nhảy quá nhiều, căn tính không rõ. (-.-??????)
Sau này mọi chuyện đều không ra đâu vào đâu, hắn đã vùi Sầm Lễ vào vũng bùn, chụp lên đầu cậu cái mác ăn trộm, thỏa mãn dục vọng ích kỉ của hắn.
Kiều Nguyên cười cười, "Kết bạn thì không cần, miễn cho Ninh tổng nhìn thấy tôi lại nhớ tới cố nhân."
Nói rồi, Kiều Nguyên lại quay sang nhìn Tiểu Văn, "Chúng ta về thôi, hoàn thành xong bài tập rồi chơi tiếp."
Ninh Mặc ôm cánh tay anh trai nhỏ, luyến tiếc không muốn buông ra, thỏ thẻ nói với Kiều Nguyên, "Ba nhỏ..."
mặt mày Ninh Mặc có vài phần tương tự với Kiều Nguyên, có mấy cụ ngồi bên kia bàn luận.
"Tiểu Văn." Kiều Nguyên nghiêm khắc nói.
Tiểu Văn lúc này mới gỡ cái tay nhỏ mũm mĩm của Ninh Mặc ra, nhỏ giọng nói, "Cũng chỉ còn chút bài tập thôi, con muốn chơi với em trai."
Ninh Mặc chu miệng nhỏ, nhóc cảm thấy ba nhỏ hình như không thích nhóc lắm.
Nó tiến lên phía trước, kéo kéo ống quần Kiều Nguyên, "..... Bảo bảo muốn...."
Kiều Nguyên bước lên trước một bước, Ninh Mặc không đứng vững, ngã bệt xuống đất.
Mỗi lần chỉ cần nhóc con kia khóc, các cụ lớn tuổi sẽ chú ý tới, Ninh Mặc khóc một lúc, lại thấy ba nhỏ đưa anh trai rời đi.
Bảo bảo nín khóc, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ba nhỏ, biến mất trong tầm mắt nó.
Ninh Mặc ngẩn người, không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Ninh Tu Viễn bế bé con lên, thấp giọng nói, "Daddy bế con nhé."
Cũng may Ninh Mặc chưa thể nhận thức rõ ràng, nếu có người lớn tới hỏi han nhóc, bé con cũng sẽ đi theo nở nụ cười.
Ninh Tu Viễn nhìn lướt qua bóng dáng Kiều Nguyên rời đi, ánh mắt tràn đầy nỗi cô đơn.
***********
Nay là Tết Dương Lịchhhhhhhhh ?????????. Vậy là đã bước sang năm 2022, kính chúc mọi người VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN!!!!!!!!!!!!!!!!! Ò v Ó. Lì xì lì xì (=^.^=) năm mới vui vẻeeeeeeeeeeee
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.