Chương trước
Chương sau
Ninh Tu Viễn giật mình.
Ninh Mặc mới một tuổi rưỡi, từ ngữ biết đến còn rất có hạn, nhóc con khoa tay múa chân nói, "Chú ấy, rất giống ba nhỏ."
Ninh Tu Viễn trong lúc nhất thời không trả lời.
Thậm chí chính hắn hiện tại cũng không dám xác định, đối phương rốt cuộc có phải Sầm Lễ hay không.
Bảo mẫu gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói, "Tiểu thiếu gia, hiện tại nên đi tắm rửa."
Ninh Tu Viễn nhìn Ninh Mặc nói," đi tắm rửa đi."
"Hừ hừ" Ninh Mặc hừ hừ hai tiếng.
"Nam tử hán đại trượng phu, đừng có cả ngày khóc sướt mướt, có nghe thấy không hả?" Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, Ninh Mặc không có ngày nào là không khóc.
"Nghe ạ."
"..."
Bảo mẫu ôm Ninh Mặc đi, Ninh Tu Viễn lỗ tai rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh.
Hắn nhìn tới ảnh chụp của Sầm Lễ, rất giống với tài liệu hắn tra được của Kiều Nguyên, thô sơ giản lược lướt qua, quả thật như cùng một người vậy.
Nhưng hắn có thể phân biệt được, trạng thái hai người khác nhau.
Ánh mắt Sầm Lễ trông rất buồn, sắc mặt tái nhợt, hơi mím môi cánh, không nói một lời, mà Kiều Nguyên thoạt nhìn khí phách hăng hái, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Trên thế giới này, có thể nào tồn tại hai người giống nhau đến vậy không?
Ninh Tu Viễn gọi điện thoại hỏi Hạ Xuyên, Hạ Xuyên nói với hắn, thế sự không lường trước được.
Buổi tối Ninh Tu Viễn nằm mơ, về hai năm trước, ngay lúc đó, hắn đã đồng ý sẽ tổ chức hôn lễ với Giang Ngôn vào dịp cuối năm.
Sầm Lễ hỏi, "Chờ anh kết hôn rồi, anh vẫn sẽ tìm một căn nhà khác nhốt tôi ở đấy sao?"
"..."Hắn á khẩu.
Cánh môi mỏng của Sầm Lễ nhẹ nhàng run rẩy," tôi cũng là con người tôi cũng có cảm xúc suy nghĩ của chính mình, tôi muốn chuyên tâm học hành thì anh lại gọi tôi tới, trong trường, tôi không dám giao tiếp với người khác, tôi thậm chí cũng không dám đứng dưới ánh sáng mặt trời, sợ sẽ bị người khác biết đến sự dơ bẩn tột cùng của mình.
"..."
"Anh coi tôi thành cái gì?"
Trước kia Sầm Lễ hỏi hắn vấn đề này rất nhiều lần, nhưng đều bị hắn né tránh.
Hiện giờ hắn muốn trả lời, cũng đã không còn cơ hội nữa.
Thời điểm Ninh Tu Viễn tỉnh lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, bốn phía lâm vào đêm tối yên tĩnh, bên ngoài trời vẫn chưa sáng, hắn nhìn lướt qua đồng hồ, hiện tại mới bốn giờ sáng, cách thời gian đến công ty còn bốn tiếng rưỡi nữa.
Ninh Tu Viễn lảo đảo lắc lư từ trên giường đứng dậy, lặng im ngồi ở ghế, bất tri bất giác mí mắt ươn ướt.
Góc chân trời đang dần ló rạng, một lát sau, sắc vàng sắc cam, mọi người dậy rất sớm chuẩn bị cho baajna rộn, một ngày mới lại bắt đầu.
Ninh Tu Viễn bê một ly nước lạnh, rót hết vào trong họng, lồng ngực vẫn rất chua xót.
Hắn sống trong quá khứ, mãi không thoát ra được.
Gần đây công ty cũng không bận mấy, Ninh Tu Viễn nếu rảnh sẽ vòng qua bệnh viện một lần.
Bạch Thành Úc kê cho hắn một lọ thuốc ngủ, nói, "Nếu còn suy sụp như vậy, thân thể sẽ quá tải khong chống đỡ nổi đâu." đã rất lâu rồi, mỗi ngày hắn ngủ không quá bốn tiếng, sức khỏe tuổi trẻ có thể kháng cự được, nhưng sau cùng vẫn là con người bình thường, Ninh Tu Viễn nhận thuốc, nói với Bạch Thành Úc," Kiều Ngạn tới L thị."
Nghe thấy cái tên này, Bạch Thành Úc theo bản năng sượng cứng người, qua vài giây mới nói," hắn là hắn, tôi là tôi, chúng tôi không có bất cứ liên quan gì đến nhau."
Cứ cho là thế, nhưng Bạch Thành Úc biết, anh không thể gặp được Kiều Ngạn.
Không ai có thể đoán trước được một tên điên sẽ làm ra những gì.
"Chỉ hy vọng như thế."
Bạch Thành Úc nhíu nhíu mày, nói, "Ngày mai cậu lại tới đây một chuyến đi."
Chờ Ninh Tu Viễn rời đi, Bạch Thành Úc sắc mặt trở nên buồn rầu, anh đã làm ở bệnh viện cũng được một khoảng thời gian rồi, cuộc sống vất vả cũng đã ổn định hơn, bên người cũng không phải không có hộ sĩ trợ giúp, chỉ là anh vượt qua được nỗi sợ trong lòng.
Anh nghĩ, cũng đã qua nhiều năm như vậy, Kiều Ngạn hẳn đã quên anh rồi.
Bạch Thành Úc là đàn anh của Kiều Ngạn, lúc ấy Kiều Ngạn tuy rằng dính người, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng như vậy là trêu đùa thân mật giữa hai thằng bạn với nhau.
Kiều Ngạn cũng giống anh, đều là học sinh nội trú, anh lớn lên ở viện phúc lợi, tính tình có chút quái gở, người có thể thân cận cũng ít, nhưng Kiều Ngạn thì khác, Kiều Ngạn ở trường học vẫn luôn được hoan nghênh, người theo đuổi có thể xếp hàng dài.
Ai cũng không biết rằng, người nhìn như ánh mặt trời ban mai, lại cất giấu loại tâm tư thâm sâu gì.
Sau này thì anh hẹn hò với một bạn nữ, hai người rất dính nhau, tự nhiên cứ như vậy mà xa cách với Kiều Ngạn, lúc ấy anh sắp tốt nghiệp, sau đó Kiều Ngạn tới tìm anh ta, anh nói, "Tiểu Văn là cô gái tốt, cuối năm anh sẽ đến ra mắt cha mẹ, anh thật sự rất thích cô ấy."
Anh không có bạn bè, theo thói quen có gì đều nói với Kiều Ngạn, anh muốn có một mái ấm cho riêng mình.
"Vậy thì chúc mừng anh nhé." Kiều Ngạn trầm giọng nói.
Anh căn không chú ý tới biểu tình của đối phương, chỉ lo chia sẻ niềm vui sướng với Kiều Ngạn.
Trên mặt anh mang theo ý cười, "Nếu thuận lợi, sang đầu năm sau là có thể kết hôn, nếu em có thời gian, thì phải tới uống rượu mừng đấy nhé."
"Yên tâm, em nhất định sẽ đi."
Anh thật sự coi Kiều Ngạn là bạn tốt của mình, trước ngày anh tốt nghiệp, Kiều Ngạn mời anh đi ăn cơm, anh cũng không từ chối.
Tới cũng không ít người, mọi người đều uống không ít rượu, tửu lượng của anh ngày thường rất khá, nhưng ngày đó uống vài ly đã say, là Kiều Ngạn đưa anh về.
Bọn họ không trở lại trường học, lúc tỉnh lại, trên người anh chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, từ kiểu cách bố trí trong phòng có thể nhìn ra, đây không phải ở khách sạn.
Toàn thân đều đau nhức không thôi, hắn hai chân phát run từ trên giường bước xuống, cảm nhận được có thứ gì theo bắp đùi chảy xuống, mặt tức khắc trắng bệch......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.