Mặt Sầm Lễ tái nhợt, khép hờ mắt, lông mi nhẹ nhàng rung rinh, một bộ dáng giống hoa sắp tàn, khiến trong lòng Ninh Tu Viễn đột nhiên sinh ra bất an. Giống như nếu hắn không giữ chặt người kia, đối phương sớm hay muộn sẽ tan biến ngay trước mắt hắn. Nhưng giữ quá chặt, cũng sẽ giống như hạt cát, từ khe hở ngón tay chảy xuống không còn một hạt. Trong khoảng thời gian này, hai người ở chung cũng không tệ lắm, Sầm Lễ sinh con cho hắn, về nhà ra mắt phụ huynh, ngày kết hôn cũng đã chọn được, vì sao còn rộn tại cảm giác kì lạ này? Ninh Tu Viễn dần dần ý thức được, khả năng hắn đã làm sai điều gì đó, nhưng trước kia chưa từng có tiền lệ hắn nhận sai với ai đó, hiện tại tất nhiên sẽ không bộc lộ trước mặt Sầm Lễ. Hắn quá coi trọng mặt mũi, cũng có không ít người thổi phồng hắn, thế cho nên hắn của sau này, là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Hắn sửa sang lại quần áo, đưa cho Sầm Lễ một cốc thuốc bổ máu, trước khi xuất viện, Bạch Thành Úc đã từng dặn dò rất kĩ, muốn hắn phải chăm sóc cho Sầm Lễ thật tốt “Uống thuốc đi.” Ninh Tu Viễn nói. Sầm Lễ mím mím môi, sau một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, một lát sau, mới chậm rãi đứng dậy khỏi giường. Ninh Tu Viễn hỏi, “Cậu muốn đi đâu?” ”Đi toilet.” Mặt đất đã được trải thảm, mỗi một góc đều có hoa văn nhỏ rất tinh xảo, đi chân trần trên thảm, cũng không cảm thấy lạnh, Ninh Tu Viễn ngược lại rất cẩn thận, đặt đôi dép trước mặt Sầm Lễ, nói, “Dép cũng không đi, không sợ lạnh sao??” Mắt cá chân Sầm Lễ và trắng vừa xinh, một bàn tay là có thể dễ dàng nắm lấy, nhiều khi còn có vết lằn đỏ, không phải bị Ninh Tu Viễn nắm, thì chính là do bị xích khóa quá lâu. Trong phòng ngủ có toilet, đi tới gần cửa, sau khi Sầm Lễ bước vào liền khóa của lại. Trước mặt là một tấm gương rất lớn, người trong gương cũng đang nhìn cậu. Trong mắt thiếu đi sức sống, khuôn mặt thanh tú chỉ còn lại u buồn ảm đạm, Sầm Lễ cũng không muốn nhìn bản thân nữa, bật vòi nước rửa tay, rửa sạch từng kẽ tay, lặp đi lặp lại nhiều lần, rửa nhiều đến da tay đỏ bừng. Thấy cậu mãi vẫn chưa ra, Ninh Tu Viễn ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, cậu lười đáp lại. Có lẽ lại nghĩ tới lần kia, mặt đất phòng tắm tràn đầy máu đỏ tươi, máu từ miệng vết thương dọa người kia không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ quần áo Sầm Lễ. Ninh Tu Viễn đang chuẩn bị đá văng cửa xông vào, người bên trong rốt cuộc cũng mở cửa đi ra. Ninh Tu Viễn sắc mặt sốt ruột nói, “Tôi gọi cậu nhiều lần như vậy, cậu đều khong đáp lại một tiếng là sao? Ở trong đó lâu vậy mãi không ra.” Sầm Lễ nhấc mí mắt, nhìn nhìn hắn, sau đó nói, “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì sao?” “...” Ninh Tu Viễn lại lặng im. ”Nước thuốc hẳn đã nguội, tôi uống xong muốn nghỉ ngơi sớm chút.” Sầm Lễ nói. Thấy Sầm Lễ cũng không có điểm khác thường gì, tâm Ninh Tu Viễn lúc này mới nhẹ nhõm. Tối lúc đi ngủ, Ninh Tu Viễn đã quen ôm Sầm Lễ vào trong lòng, đây là cách hắn có thể gần gũi với Sầm Lễ nhất. Cũng không biết là ai tự tẩy não, Ninh Tu Viễn lầm bầm lầu bầu nói, “Sầm Lễ, cậu là của tôi, vĩnh viễn thuộc về tôi.” Nếu Sầm Lễ đã đáp ứng sẽ kết hôn cùng hắn, trung gian hẳn sẽ không xuất hiện biến số, nếu Sầm Lễ vẫn còn nghĩ muốn rời khỏi hắn, hắn có thể sẽ như trước kia như vậy, nhốt người này ở trong nhà. Ninh Tu Viễn có chút si ngốc, rõ ràng mọi thứ đều đang diễn ra như hắn muốn, nhưng rốt cuộc vẫn có chỗ nào đó không đúng? Sáng sớm ánh mặt trời từ khe hở tấm mành len lỏi vào, Ninh Tu Viễn mở mắt ra, nhìn thấy Sầm Lễ nằm bên canh hắn, trong nháy mắt, hắn cảm khái đời sống sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc, thì ra là như thế này. Sầm Lễ không bao lâu liền tỉnh, mắt mở to nhập nhèm buồn ngủ, Ninh Tu Viễn dịu giọng nói,”Vẫn còn sớm cứ ngủ thêm chút nữa đi, đến giờ ăn sáng tôi sẽ đánh thức cậu." “Ừ.” Sầm Lễ giọng mũi khàn đặc. Ninh Tu Viễn hôn trán Sầm Lễ, tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường. Chờ hắn rời đi, Sầm Lễ mới mở bừng mắt. Ngôn Tình Tổng Tài Là con một của Ninh gia, nếu muốn thành hôn, sao có thể không làm trang trọng, tin tức đã sớm truyền ra ngoài trước khi Sầm Lễ xuất viện. Ninh Tu Viễn mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, Sầm Lễ trong lúc vô tình nhìn thấy có một tin nhắn mới gửi tới. Phần lớn đều là suy đoán thân phận của cậu, nghe nói gia đình của cậu bình thường, thế mà có thể bước chân vào cửa nhà họ Ninh, nhất định là một người tâm cơ thủ đoạn. Mọi người luôn sẽ chủ quan, tự cho phỏng đoán của mình là đúng. Lại qua một đoạn thời gian, rất nhiều người đều sẽ biết quan hệ giữa cậu và Ninh Tu Viễn, trước kia cậu cật lực giấu giếm, hiện giờ đều muốn để cho mọi người đều biết. Chỉ là khi đó các loại thờ ơ lạnh nhạt, đều không liên quan đến cậu. Ninh Tu Viễn ra khỏi phòng, thấy bảo bảo đang được người hầu cho ăn. Sau khi ăn xong, hắn vươn tay muốn bế bảo bảo một lúc, còn chưa kịp chạm vào, bảo bảo há to miệng, một dạng muốn khóc. “Đồ không có lương tâm, ba bế con thì làm sao? Thấy ba liền khóc?” Ninh Tu Viễn không cao hứng hỏi. Bảo bảo tất nhiên không nói được, chỉ biết phun nước miếng phì phì, bởi vì mỗi ngày đều phải bú sữa vài lần, cân nặng không hề nhỏ, điều này làm cho Ninh Tu Viễn nghĩ tới Sầm Lễ, trên người bọn họ đều có cùng một mùi. Người hầu ở bên cạnh cẩn trọng nói, “Thiếu gia vẫn còn là trẻ sơ sinh, không thể hiểu cậu nói gì, chờ lớn hơn chút nữa, chắc chắn sẽ hiểu thôi.” Bảo bảo miệng rầm rì khóc một hồi, nhưng không hề rơi nước mắt, người hầu đưa núm vú cao su tới miệng, nhóc con liền mút vào, tiếng khóc ngủm hẳn. Ninh Tu Viễn cầm bình sửa, bảo bảo mở to mắt nhìn, lại nhìn thấy tên đàn ông sắc mặt âm trầm kia, bị dọa đến” oa oa” khóc lên, tiếng khóc vang khắp nhà. Ninh Tu Viễn "..." Tốt xấu gì hắn cũng là ba của nhóc con kia, tại sao còn không bằng người ngoài? Ngày trước ở bệnh viện, mỗi lần cho ăn đều phải nhờ tới hộ sĩ. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã rất tinh ranh. Tiếng khóc khiến Ninh Tu Viễn đau đầu, Sầm Lễ sinh cháu trai, Ninh Kỳ rất cao hứng, bất quá hắn lại muốn có con gái hơn, nhóc con quá bướng bỉnh, lại còn không ngoan, bất quá hắn không ý thức được, hắn đang lấy mình làm gương. “Nhóc con xấu xa.” Ninh Tu Viễn chưa hết giận mắng. Bảo bảo khóc càng hăng. Ninh Kỳ ngồi dưới lầu đọc báo, vừa lên lầu đã nhìn thấy Ninh Tu Viễn đang mắng cháu của ông, trầm mặt nói, “Con khi nhỏ còn không bằng bảo bảo.” Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng. Ninh Kỳ hỏi, "Đã nghĩ đặt tên gì cho cháu ta chưa?” “Tên Ninh Mặc.” “Mặc” một chữ hai ý nghĩa, hy vọng đứa nhỏ sau này có thể an tĩnh, không nháo không khóc, là một người biết tiến biết lui có chừng mực, là một người thông minh anh tuấn. Chỉ là nghĩ đến ngụ ý phía sau, Ninh Tu Viễn cảm thấy tim mình, như bị thứ gì đó đâm sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]