Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Sầm Lễ không có nhiều biến hóa, hiện giờ cũng chỉ là đảo ngược tình thế thôi.
Lúc trước Ninh Tu Viễn đối xử với cậu, so với Giang Ngôn chỉ hơn không kém, Ninh Tu Viễn đưa ra một quyết định tùy ý, đối với cậu là một sự hủy diệt tận gốc.
Cậu còn nhớ rõ Ninh Tu Viễn từng dùng xiềng xích khóa cậu trên giường, sau đó nhét ngọc vào người cậu, một tuần không được bỏ ra......
Đối phương luôn thích dồn cậu vào đường cùng, chiêm ngưỡng bộ dáng chật vật hèn mọn của cậu, thế cho nên khi nghe thấy tiếng khóc của Giang Ngôn, cậu thậm chí cảm thấy còn cảm thấy hơi phiền.
Giống như bóc trần linh hồn từ thân thể, cậu biến thành một quần chúng qua đường hóng chuyện.
Nhìn thấy vết thương trên tay Ninh Tu Viễn, cậu chỉ cảm thấy căn bản còn chưa thấm thía vào đâu.
Ninh Tu Viễn đi tới, giống như đang trấn an cậu, "Đừng sợ, tôi sẽ gọi cho chú Giang, tống cậu ta ra nước ngoài."
"Ừ." Sầm Lễ đáp,"Anh tìn nguyện tống cậu ta ra nước ngoài sao?"
"Có gì phải luyến tiếc, nếu cậu ta đã dám có ý định làm hại cậu, toàn bộ Giang gia đừng nghĩ sẽ được yên ổn."
Sầm Lễ cười nhẹ một tiếng.
Hôm nay Giang Ngôn bắt cóc cậu, cậu kỳ thật cũng không thấy ngoài ý muốn, sau cùng thì vẫn là tiểu công tử của Giang gia lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng, làm sao chịu được việc bản thân bị vứt bỏ như vỏ rác, bị người khác cướp đi vị trí vốn thuộc về mình.
Cứ cho là Ninh Tu Viễn đang làm bộ làm tịch với cậu, nhưng rốt cuộc vẫn là để ý đứa nhỏ trong bụng hơn hết.
Nghe thấy lời Ninh Tu Viễn nói, Giang Ngôn sắc mặt trắng bệch, ánh mắt oán độc hướng về Sầm Lễ, bộ dáng kia, như muốn thiên đao vạn quả giết chết Sầm Lễ vậy.
千刀万剐 (qiān dāo wàn guǎ): băm thành trăm mảnh
"Tôi cũng chỉ là một người thường, cũng không so được với Giang gia có thế lực, nếu bọn họ thật sự muốn làm gì đó, tôi trốn không thoát." Sầm Lễ mở miệng nói.
"Sầm Lễ! Mày không phải được một tấc tiến thêm một bước!!" Giang Ngôn sắc mặt càng thêm khó coi.
"Lần này cậu có thể bắt cóc tôi, khả năng lần sau sẽ thuê người giết tôi, tuy rằng mạng tôi không đáng giá, nhưng trong đứa nhỏ trong bụng tôi là con của hắn ta."
Quá khứ đến tối khiến cậu phải sợ hãi, hiện tại trở thành cậu trả thù những người này.
Còn gì để mất nữa sao? Dù sao những thứ quan trọng nhất, đã sớm bị hủy không sót một mảnh, đồ vật bị phá nát, có đơm vá lại cũng sẽ không dùng được, cậu đã không thể sống như một con người bình thường được nữa.
Giang Ngôn dùng không ít thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với cậu, vốn cậu không muốn dính dáng đến cuộc sống hai người họ, chỉ muốn an nhàn học tập, nhưng bởi vì Giang Ngôn, cậu bị nhốt ở trong nhà, bị xích lại như sủng vật không biết nghe lòi, không cho cậu mặc quần áo, cũng không cho cậu được bước chân ra khỏi cửa, quyền cơ bản của một con người cậu cũng không có.
Mỗi khi thấy các bạn tốp năm tóp ba tụm lại với nhau, vừa nói vừa cười, cậu cực kỳ hâm mộ, cậu không dám kết bạn, cậu sợ rằng người khác chỉ vì quan tâm tới cậu, sau đó hỏi, cậu mấy ngày nay đã đi đâu?
Ngay lúc đó, cậu chỉ có thể hoảng loạn tránh đi câu hỏi này.
Sầm Lễ vẫn sống như vậy cho tới tới nay, lần đầu tiên cười với Giang Ngôn, "Bất quá đây cũng chỉ là một thân chi đạo, còn một thân chi thân, cậu không thấy rất vui sao?"
Mình khum biết nghĩa o(╯□╰)o
"..."Giang Ngôn đơ người, cậu ta đột nhiên phát giác, mấy hành động của cậu ta, đều gióng như nằm trong dự đoán của Sầm Lễ.
Từ việc Ninh Tu Viễn hủy bỏ hôn ước, còn nói mấy lời tuyệt tình với cậu ta, cùng với đoạn tin nhắn cậu ta gửi tới, Ninh Tu Viễn luôn rất ít ở bên cậu ta, sau còn nói với cậu ta hai người họ không liên quan gì đến nhau, không cần thiết gặp lại làm gì.
Sầm Lễ sắc mặt trở nên tái nhợt, Ninh Tu Viễn đi tới cạnh khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy?"
"Có thể là vì hành động của cậu ta ảnh hưởng tới đứa nhỏ." Sầm Lễ thanh âm rất nhẹ.
"Em không có!" Giang Ngôn hoảng loạn nói, phát hiện ánh mắt Ninh Tu Viễn nhìn cậu ta, âm lãnh đến đáng sợ.
Hắn giờ đây luôn tin tưởng lời Sầm Lễ, bảo hộ người đàn ông của hắn, bế Sầm Lễ lên, rồi sau đó thật cẩn thận dò hỏi, "Có muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút không?" Sầm Lễ lắc lắc đầu, nói, "Về nhà nghỉ ngơi trong một lúc, hẳn sẽ tốt hơn." Từ trong miệng Sầm Lễ nghe được hai chữ "Về nhà" này, khiến thái độ của Ninh Tu Viễn trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Được." Ninh Tu Viễn nói, "Chúng ta về nhà."
"..."Giang Ngôn ngơ ngẩn đứng yên một chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cậu ta nhìn bóng dáng Ninh Tu Viễn càng lúc càng đi xa, thẳng đến khi biến mất ở cửa, là do Ninh Tu Viễn trước kia đã nói với cậu ta, Sầm Lễ chỉ là một người khong đánh để nhắc tới, nhưng vì sao sự tình lại thành như vậy.
Sầm Lễ rốt cuộc có điểm nào so sánh được với cậu ta?
Giang Ngôn có chút si ngốc, cậu ta tưởng, Ninh Tu Viễn chắc hẳn rất để ý tới mình, bất qá chỉ vì bị Sầm Lễ quyến rũ, mới có thể đối xử với cậu ta như vậy.
Mấy tên cấp dưới nhìn cánh tay bị thương của Ninh Tu Viễn, máu vẫn chảy không ngừng, hỏi, "Ninh thiếu, ngài không định xử lý qua vết thương trước sao?"
"Về nhà trước rồi xử lý sau."
Ninh Tu Viễn động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm Sầm Lễ lên ghê sau xe, để Sầm Lễ dựa vào người mình, sau đó sai người khác lái xe.
Sầm Lễ ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, hai chân hơi gập lại, dường như đang bị cơn đau bụng dày vò, trên trán toát ra mồ hôi lạnh tinh mịn.
Có lẽ do cảm nhận được, Sầm Lễ không thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, Ninh Tu Viễn gọi điện thoại cho Bạch Thành Úc tới nhà hắn.
"Bụng rất khó chịu sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Có chút." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn dùng tay không bị thương, vuốt ve vùng bụng Sầm Lễ, thanh âm trầm thấp nói, "Nghe lời một chút nào, đừng chọc phá mẹ con."
Nguyên bản là "mụ mụ" nên mình để nguyên luôn á.Còn sau này thay đổi xưng hô thế nào chúng ta sẽ chỉnh sau.
"..."
Tính sao lại nghịch ngợm như vậy, tóm lại vẫn là đứa nhỏ đáng yêu của mình, thấy Sầm Lễ bụng ngày càng lớn, Ninh Tu Viễn hỏi," Chúng ta nên đặt tên cho bé con là gì nhỉ?"
Sầm Lễ không trả lời.
Ninh Tu Viễn sợ mình nói quá nhiều, nếu là con trai, sau này không thể quản quá chặt, còn là con gái thì sẽ yêu chiều hơn, đợi đứa nhỏ cứng cáp hơn chút, sẽ đưa đến trường học.
Sầm Lễ ánh mắt mơ hồ nhìn khung cảnh bên ngoài, một câu cũng không đáp lại.
Về đến nhà, Bạch Thành Úc cũng đứng cửa chờ sẵn.
Thấy trên quần áo Sầm Lễ dính máu, Bạch Thành Úc sắc mặt không tốt lắm, "Loại tình huống này, tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện." Sầm Lễ nói, "Đây là máu của hắn ta."
"..."Bạch Thành Úc có điểm kinh ngạc.
Thấy tay Ninh Tu Viễn bị đâm sâu một đoạn, Bạch Thành Úc ngược lại thở phào nhẹ nhõm hơn, nhìn tần suất Ninh Tu Viễn đưa người vào viện, anh thật sợ Sầm Lễ sẽ xảy ra chuyện.
Bạch Thành Úc giúp Sầm Lễ kiểm tra một chút, sau đó kê cho ít thuốc dưỡng thai.
Làm xong hết thảy, anh ta mới đi giúp Ninh Tu Viễn xử lý miệng vết thương.
Bạch Thành Úc hỏi, " Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?"
"Có chút ngoài ý muốn." Ninh Tu Viễn một câu đáp qua loa, hắn không quá tình nguyện khi nhắc tới Giang Ngôn.
"Có liên quan đến Sầm Lễ?" Đại khái là vì nghĩ đến chuyện lần trước Sầm Lễ đâm Ninh Tu Viễn bị thương, Ninh Tu Viễn thế mà lại đưa Sầm Lễ cho người khác.
"Không phải cậu ấy làm." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói," chỉ cần cậu ấy không rời đi, tôi vẫn sẽ luôn đối tốt với cậu ấy." Ở chung lâu như vậy, hắn cảm thấy Sầm Lễ hẳn sẽ có cảm tình với hắn, nếu không cũng sẽ không ngoan ngoãn thuận theo như vậy......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.