Sầm Lễ cong eo, một tay chống trên bàn trà, loại cảm giác ghê tởm này giằng co một hồi lâu, cả người như mất hết khí lực, cậu ngồi yên tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn không động đậy. Nếu là trước đây, Ninh Tu Viễn sẽ nói cậu gây chuyện sinh sự, nhưng mà hiện tại hắn lại biểu hiện khác hoàn toàn đi tới, đưa cho cậu một tờ khăn giấy. Sầm Lễ hơi nghiêng đầu, thấy người kia ánh mắt mang theo vài phần vui sướng, Giang Ngôn ngồi bên bàn ăn sắc mặt khó chịu, dì Lý cũng một biểu tình quái dị. "Lý thẩm, bỏ hết mấy món có mùi tanh trên bàn đi." Ninh Tu Viễn phân phó nói. "Thiếu gia." Lý thẩm mở miệng nói, "Nếu để lão gia biết chuyện này thì..'' Ninh Tu Viễn nhíu mày, "Tôi sẽ nói cho ông ta biết sau." "Cậu còn chưa kết hôn, như vậy có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu? Nếu như bị người ngoài biết, danh dự Ninh gia cũng sẽ bị giảm sút, mà trưởng tôn của Ninh gia, cũng không thể từ một người đàn ông sinh ra" Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn đánh gãy lời dì Lý nói, "Được rồi, tôi tự có chừng." Lý thẩm chỉ có thể thở dài một tiếng, thân làm người hầu của Ninh gia, có một số việc bà không thể không nghe theo Ninh Tu Viễn, huống hồ, bà vẫn luôn cho rằng Ninh Tu Viễn đối Sầm Lễ bất quá chỉ là tìm cảm giác mới mẻ, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày chơi chán. (Ối giời ôi, đáng bậc cha bậc mẹ đấy dì Lý ơi) Bà đem những món nặng mùi cất vào phòng bếp, trên bàn cơm chỉ còn lại mấy món chay. Giang Ngôn chọc chọc đũa ở trong bát cơm, nói, "A Viễn tối nay chúng ta sẽ chỉ ăn những món này sao?'' Ninh Tu Viễn không chút nghĩ ngợi, nói, "Em có thể chờ dì Lý làm món khác cho em sau." Giang Ngôn bẹp bẹp môi, không nói. Nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, Sầm Lễ chỉ cảm thấy đầu "Ong ong" một mảnh, cậu nhớ rõ Bạch Thành Úc đưa cậu thuốc, cậu không quên lần nào vẫn uống đều đặn, hơn nữa thuốc tránh thai có tác dụng trong vòng 72 giờ, cậu chưa bao giờ để lỡ thời gian. Có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát Thấy cậu không nhận lấy khăn giấy, Ninh Tu Viễn cúi thấp người xuống, giúp cậu lau khóe môi. "Có đỡ hơn chút nào không?" Ninh Tu Viễn hỏi hắn. "..." "Buổi tối muốn ăn gì nào? Tôi bảo dì Lý làm cho cậu." Ninh Tu Viễn lại nói. "..." Sầm Lễ chậm rãi chống tay trên bàn đứng dậy, thân thể dịch ra sau ghế sô pha chút, sắc mặt trắng bệch nói, "Tôi cái gì cũng không muốn ăn." Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm xuống, "Hiện tại không phải lúc đùa cợt." "Tôi là bệnh dạ dày tái phát" Sầm Lễ nhỏ giọng lẩm bẩm nói, cậu muốn đi bệnh viện kiểm tra rõ ràng. Cậu mới bước được hai bước, đã bị Ninh Tu Viễn một phen kéo lại, "Cậu muốn đi đâu?" Sầm Lễ tránh vài lần, nhưng không thoát khỏi, giọng nói khô khốc, "Buông tôi ra!'' "Ngoan ngoãn chút đi." Ninh Tu Viễn sức lớn kìm chặt cậu, kéo cậu đi tới bàn ăn, nói, "Lý thẩm, phiền dì hầm chút canh xương, cho cậu ấy bổ sung Canxi." Lý thẩm sắc mặt phức tạp liếc thoáng qua Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn đã phân phó, bà cũng chỉ có thể nghe theo. Sầm Lễ ngồi ở bên bàn ăn, cả người giống như mất hồn. Ninh Tu Viễn bảo người hầu xới cho cậu một bát cơm, đem chén đậu đen kia đặt một bên, sau đó gắp cho cậu không ít đò ăn vào trong bát,''Phải ăn hết, có nghe thấy không?" "..."Sầm Lễ ánh mắt dại ra, đồ ăn trong bát đã chất thành ngọn núi nhỏ, người kia vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho cậu. Giang Ngôn ngồi đối diện, nhìn không ra biểu tình gì, qua vài giây, cậu ta đặt đũa xuống bàn, nhẹ giọng nói," A Viễn, em có chút ăn không vô." Ninh Tu Viễn cũng không ngẩng đầu lên nói, "Vậy ngồi nghỉ một lát rồi lại ăn." =))))))) QUEEEEEEEEEEEEEEE "..."Giang Ngôn sắc mặt càng khó coi hơn. Ninh Tu Viễn thấy Sầm Lễ nghe lời hơn, liền buông lỏng tay. Thừa dịp Ninh Tu Viễn không ở đây, Sầm Lễ liền đứng dậy rời đi, về tới phòng, cầm thuốc tránh thai Bạch Thành Úc đưa cho cậu lấy ra, đổ hết mấy viên thuốc uống vào. Cậu vẫn luôn uống thuốc đúng thời hạn, khẳng định không phải như lời bọn họ nói. Bởi vì đã dùng thuốc tránh thai đúng hạn, mỗi lần Ninh Tu Viên mang đồ bổ tới, cậu mới có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn uống vào. Sầm Lễ nhẹ thở vài hơi, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, nhưng lại làm như không nghe thấy. Ninh Tu Viễn trên mặt ám đầy sương đen, hắn bước đến, trực tiếp đem Sầm Lễ lật lại, làm cậu phải đối mặt với hắn, bởi vì động tác đột ngột, thuốc trong tay cậu rơi xuống đất, hộp còn chưa đóng lại, viên thuốc rơi đầy đất, phát ra tiếng sột soạt. "Không muốn sinh con cho tôi đến vậy sao?" Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm đến lợi hại. Đôi mắt trống rỗng chợt lóe lên tia sáng, Sầm Lễ mở miệng nói, "Rất không muốn.'' "Cậu cho rằng tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng Bạch Thành Úc sao? Trong căn nhà này nơi nào tôi cũng đặt camera giám sát, mỗi một hành động cử chỉ của cậu, tôi đều thấy hết." Ninh Tu Viễn cúi thấp người xuống, nâng mặt Sầm Lễ lên, thấp giọng nói," đáng tiếc, cậu sau này vẫn phải sinh con cho tôi thôi." "..." Giống như bị sương mù bao phủ, khổng thể thấy rõ điểm cuối con đường, mặc kệ có trốn tránh như thế nào, có ra ngoài tìm người giúp đỡ ra sao, cậu vẫn sẽ bị giam ở đây. Có lẽ, so với khi trước càng không xong. Viên thuốc rơi xuống đất nhưng không ai nhặt,thuốc tránh thai bên trong đã sớm bị Ninh Tu Viễn đổi thành vitamin, Sầm Lễ lòng tràn đầy tự tin mà sử dụng, nếu có thể thoát khỏi chuyện này, sẽ không bị người khác coi như quái vật, nhưng hiện thực như một lưỡi kiếm bén nhọn, đâm xuyên qua người cậu. Ninh Tu Viễn vỗ vỗ mặt cậu, làm như trấn an cậu nói, "Hãy nghĩ tới mẹ cậu, bà con trông mong cậu lập gia đình, chờ cậu sinh con xong, bà cũng thấy yên tâm hơn." Sầm Lễ đôi mắt khô ráp, lông mi run run," Không muốn" Ninh Tu Viễn sắc mặt đen kịt, "Ở trong lòng bà, cậu vẫn luôn là một đứa con ngoan hiếu thảo, cậu muốn để cho bà ấy biết tiền thuốc men, phí nằm viện là từ đâu mà có? Hay là cậu muốn mọi người trong trường học, đều biết đến quan hệ của chúng ta?" "..."Rõ ràng phía sau lưng cậu là một mảnh bình thản, nhưng Sầm Lễ lại cảm thấy, phía sau như bị bủa vây,cơn gió lạnh lẽo phất qua người, nếu còn lùi ra sau nữa lập tức sẽ rơi vào vực thẳm không đáy, chìm trong bóng tối vô tận. Vốn cậu còn hi vọng sẽ có điều may mắn xảy đến, nhưng Ninh Tu Viễn giúp cậu dùng que thử thai kiểm tra qua, mặt trên xuất hiện hai vạch đỏ, biểu hiện ra hàm lượng HCG cao hơn rất nhiều so với người thường. So với cậu, Ninh Tu Viễn tâm tình không tồi, hắn ôm cậu thật chặt trong lòng, ở bên tai cậu lẩm bẩm nói, "Tôi sẽ đối với cậu thật tốt.'' Sầm Lễ đẩy đẩy hắn, chỉ là không đẩy ra được, giọng nói khàn đến lợi hại, "Mấy ngày nữa sẽ phải thi cuối kì, đã nhiều ngày rồi, tôi muốn tới trường." Ninh Tu Viễn buông cậu ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu. "Tôi sẽ nghe lời anh mà." cổ họng khổ sở phát ra tiếng, cậu lấy lòng nắm chặt tay Ninh Tu Viễn. "Chỉ có vậy thôi sao?" Ninh Tu Viễn hỏi. "..."Sầm Lễ đôi mắt đậm một tầng hơi nước, trên mặt tràn đầy bất lực cùng yếu ớt, cậu không biết nên làm như thế nào, cậu cũng chưa bao giờ thử đem tâm tư để lấy lòng nam nhân khác. . Ngôn Tình Sủng Không đợi cậu có phản ứng lại, đối phương đã xông tới chặn môi cậu, Sầm Lễ giật mình, qua vài giây cũng hé miệng phối hợp với hắn, trên mặt có thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống. (Câu này nhất định phải để như vầy rồi, chúng ta không thể edit thành '' trên mặt có dòng nước mắt ấm áp chảy xuống'' hay là '' trên mặt chảy xuống một giọt lệ ấm áp được'' nghe nó hơi kì quặc mặc dù câu mình edit ở trên cũng kì quắc không kém, ai có cách edit câu này nghe êm hơn thì comment gợi ý hen)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]