Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời Ninh Tu Viễn nói, thân thể dường như kết một tầng sương lạnh, trái tim cũng như bị người bóp chặt lấy.
Cuộc sống như vậy, chỉ cần nhớ tới cũng đã khiến cho cậu tuyệt vọng, vốn cùng Ninh Tu Viễn duy trì loại quan hệ không chính đáng này, đủ khiến cho cậu có suy nghĩ không tốt với chính bản thân mình, càng đừng nói phải sống trong một căn phòng bị vây kín, chuyên tâm vì người kia mà sinh con cho hắn.
Ninh Tu Viễn cũng đã nhốt cậu vài lần, bất quá nó chỉ là một loại trừng phạt như hắn nói, nhưng lần này, Ninh Tu Viễn muốn đem cậu trở thành cái gì?
"Anh..anh đang nói cái gì?" Sầm Lễ nói không thành lời, cậu trước sau không muốn ở trước mặt Ninh Tu Viễn thừa nhận, bản thân có thể mang thai giống phụ nữ.
Cậu sớm đã có dự liệu, nếu Ninh Tu Viễn đã biết, khẳng định sẽ nghĩ một số biện pháp để tra tấn cậu, chỉ sợ cậu muốn tới trường đi học cũng khó khăn, hiện tại quả nhiên như cậu nghĩ, cậu đang lâm vào tình huống mà cậu không muốn nghĩ tới nhất.
Ninh Tu Viễn cười cười, ngữ khí mang theo vài phần âm ngoan*(Âm độc ngoan tiệt)," tính chất cơ thể như vậy, cũng qua lại được với người đàn bà khác?"
"..." Sầm Lễ không rên một tiếng.
"Thuốc tránh thai kia, chỉ sợ cũng là cậu mua cho chính mình dùng, có đúng hay không?"
Sầm Lễ thân thể run một chút, "Không phải."
"Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu quan hệ với người khác như thế nào." Ninh Tu Viễn ngón tay đi xuống một chút, nói, "Dùng nơi này của cậu, hẳn là rất khó đi? Đều bị tôi chơi nhiều năm như vậy, thân thể của cậu, đã sớm quen thuộc tôi rồi."
"..."Sầm Lễ hốc mắt đỏ lên, cậu là đàn ông con trai, vì cái gì mà lại quen thuộc cơ thể của người đàn ông khác?
"Trả lời tôi." Ninh Tu Viễn ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu.
Xe dừng ở bên ngoài bệnh viện, ban ngày cậu còn ở nơi này cùng mẹ vừa nói vừa cười, nhưng giờ phút này, trái tim cậu giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm, mỗi câu nói của Ninh Tu Viễn, phảng phất đều đè nén áp lực lên ngực cậu khiến cậu hí thở không thông.
Sầm Lễ thở hổn hển một hơi, nói," tôi cùng ai quan hệ, cũng không liên quan tới anh."
Ninh Tu Viễn ngược lại cũng không giống vừa rồi bóp cổ cậu, chỉ là sắc mặt càng thêm đen trầm," Sầm Lễ, nếu cậu dám cùng người khác phát sinh quan hệ, tôi có rất nhiều biện pháp đối phó người kia, và cả cậu nữa" Ninh Tu Viễn hơi ngừng lại, ngón tay khẽ vuốt ve mặt Sầm Lễ," dù sao Ninh gia cũng không thiếu chút tiền ấy, cậu sinh mấy đứa cũng lo đủ"
"..." sống mũi phát cay, Sầm Lễ rưng rưng nước mắt, tiếng nói kèm theo âm thanh nức nở," Ninh Tu Viễn, anh khinh người quá đáng!"
Cậu không muốn cùng người này có bất cứ ràng buộc gì, càng đừng nói sinh con cho hắn.
Cậu muốn có cuộc sống, giống như bao người khác, có được tình yêu giản dị, mỗi ngày về nhà có người hỏi han ân cần, công tác mấy năm tích cóp đủ tiền, sau đó mua một ngôi nhà thuộc về chính mình.
Đó mới là cuộc sống sau này của cậu.
Nhưng Ninh Tu Viễn mỗi một câu nói, đều như muốn dồn cậu vào bước đường cùng, rõ ràng đối phương chỉ coi cậu như món đồ, lại cứ muốn cướp lấy tương lai của cậu.
Ninh Tu Viễn sắc mặt lạnh xuống, "Tôi khinh người quá đáng? Ta còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!"
"Tính cái gì sổ?" Sầm Lễ hỏi, có lẽ là tuyệt vọng tới đỉnh điểm, cậu đột nhiên tự giễu cười, "Tôi bất quá là nghe theo phân phó của anh thôi, cũng miễn tìm tới phiền phức cho anh, tôi chính là loại người hạ tiện, một khi đã như vậy, vậy anh sớm một chút buông tha tôi, đi tìm cái gọi là thượng đẳng."
"Được thôi, chúng ta hiện tại tới bệnh viện, cùng mẹ cậu nói rõ ràng, thuận tiện cũng cho bà biết, nguyên nhân mấy năm qua vì sao cậu không tìm bạn gái.
Ninh Tu Viễn trực tiếp mở cửa xe, nhất định phải kéo cậu tới bệnh viện. 
Thấy Sầm Lễ đầy mặt khủng hoảng, thân thể liều mạng lùi về sau, Ninh Tu Viễn vân đạm phong khinh nói, "Đối với tôi mà nói, nó chả sao cả.''
Tuy rằng chiếc xe dừng ở vị trí cũng coi như hẻo lánh, người đi đường rất ít, nhưng cứ lôi kéo ở bên ngoài như vậy, làm cậu sợ hãi cực kỳ.
Cậu thường xuyên tới đây thăm mẹ, bên trong sẽ có vài bác sĩ cùng hộ sĩ, thậm chí còn rất quen thuộc cậu, nếu để một ít tin đồn nhảm nhí ở bệnh viện truyền ra, bị mẹ nghe thấy được, hắn không dám nghĩ tới hậu quả, ít nhất hiện tại cậu trước mặt, vẫn tính là sạch sẽ, vẫn có thể kiêu ngạo giống như lúc trước.
"Ninh Tu Viễn chúng ta trở về đi." Sầm Lễ thanh âm phát run, hắn cực lực muốn tránh khỏi cánh tay đàn chế trụ cậu của hắn, nhưng sức lực của cậu căn bản không thể so với hắn, Ninh Tu Viễn kéo cậu đi tới bệnh viện.
"Không phải muốn cùng tôi phân rõ ranh giới sao? Tôi đây thành toàn giúp cậu." Ninh Tu Viễn trầm giọng nói.
Sầm Lễ trong lúc nhất thời không nói nên lời, qua một hồi lâu, mới ấp úng mở miệng nói," không muốn.''
Hốc mắt cậu đỏ bừng, cổ tay trắng nõn bị siết đến đỏ, trước kia cậu cảm thấy chính mình coi như kiên cường, gặp phải một ít suy sụp, đều có thể tự điều tiết cảm xúc bản thân, nhưng hôm nay, trải qua việc này, có chút không chịu được.
"Đây là tự cậu nói." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, lúc này mới buông tay cậu ra.
"..."Thân thể không biết vì sao mà run rẩy, trên người rõ ràng mặc áo khoác đủ ấm, vì không để mẹ phát hiện ra manh mối, cậu còn đeo thêm một chiếc khăn quàng cổ xám nhạt, ban ngày có mặt trời cũng ấm áp, tới ban đêm, vì cái gì sẽ lạnh như vậy?
Sầm Lễ thân thể đều phát run,  nước mắt vẫn còn đọng trên mi. 
Ninh Tu Viễn cùng dựa gần cậu chút, tốt bụng tút một tờ giấy, giúp cậu lau khóe mắt," khóc cái gì? Cảm thấy bản thân thật ủy khuất.''
"..."Sầm Lễ lông mi rủ xuống, bởi vì cậu rất ít tham gia hoạt động bên ngoài, thời gian cơ hồ đều dùng ở thư viện, da dẻ cậu trắng tốt mịn màng như bạch ngọc, hai má hơi ủng hồng, càng khiến cho bộ dạng thanh tú thêm vẻ thống khổ.
Sầm Lễ bị động ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại, cậu liền cảm giác được, tương lai của mình giống như cánh cửa kia, hoàn toàn khép lại.
Ninh Tu Viễn lái xe trở về nhà, bất quá đối với cậu đó không phải là nhà, nhiều nhất được coi là nhà giam.
Ninh Tu Viễn dừng xe bên ngoài biệt thự, Giang Ngôn nghe thấy tiếng xe, từ trong nhà đi ra.
Ninh Tu Viễn rời đi, cậu ta cũng không tiếp tục ở lại, trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế tới đón cậu ta trở về, vốn muốn đi leo núi,  là để tìm lý do được ở cùng một chỗ với Ninh Tu Viễn.
Nhưng đi được nửa đường, Ninh Tu Viễn lại rời đi.
Cậu ta đứng ở cửa, thấy Ninh Tu Viễn và Sầm Lễ cùng nhau từ trên xe đi xuống, đây đã không phải lần đầu tiên, Sầm Lễ phá hư khoảnh khắc cậu ta ở chung với Ninh Tu Viễn.
Giang Ngôn trên mặt mang theo ghen ghét, thời điểm đi qua liền tiêu tán, cậu ta nhẹ giọng nói, "A Viễn, anh sao lại trở về muộn như vậy?"
"Em ăn cơm chưa?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Còn chưa có" Giang Ngôn thanh âm nhiều chút ủy khuất, ngày thường Ninh Tu Viễn thấy cậu ta như vậy, khẳng định sẽ quan tâm nhiều hơn.
Nhưng Ninh Tu Viễn lại mở miệng nói, "Bảo dì Lý dọn cơm em tự ăn một mình đi." dứt lời Ninh Tu Viễn liền kéo lấy Sầm Lễ đi vào trong nhà.
"..."Giang Ngôn nhìn bóng dáng bọn họ,càng thêm căm hận Sầm Lễ.
Sầm Lễ toàn bộ hành trình không nói một lời, tùy ý Ninh Tu Viễn động tác thô bạo, thẳng đến khi đối phương đem cậu kéo tới trong phòng, dùng còng tay khóa chặt hai tay cậu lại. 
"Anh muốn làm gì?" Sầm Lễ thân thể lùi lại phía sau, muốn cách xa người này một chút.
Ninh Tu Viễn kéo lấy mắt cá chân Sầm Lễ, hàn khí dày đặc cười một chút, sau đó mở miệng nói," đương nhiên là đem cậu nhốt lại, sinh con cho tôi*." ( Chỗ này bản dịch gốc thì tôi chịu thật, đọc không ra nghĩa gì cũng không liên kết với đoạn trên, đọc chương sau thì  thấy NTV ''muốn'' Tiểu Lễ, muốn Tiểu Lễ mang thai con hắn nên mình tạm edit như trên vậy và chúng ta cũng có tiêu đề giống)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.