Chương trước
Chương sau
Thấy được hộp thuốc trước mặt, Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc.
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ còn lại một ý niệm, chính là chạy nhanh rời khỏi nơi này, tay cậu mới chạm vào cửa, đã bị đối phương nhanh hơn một bước kéo lại, ép chặt phía sau lưng cậu.
Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm đến lợi hại, đặc biệt chính là bộ dạng chột dạ.
"Thuốc này cho ai dùng?" Ninh Tu Viễn hàn khí dày đặc nói.
"..."
Đây là ký túc xá, chỉ cách có một cánh cửa thôi, thỉnh thoảng có người sẽ đi qua, thậm chí còn có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh người khác nói chuyện với nhau.
Ninh Tu Viễn vẫn luôn cho rằng Sầm Lễ là vật sở hữu của hắn, nhưng vật sở hữu này lại đang qua lại thân mật với người khác, động tác hắn đều trở nên thô lỗ, nắm cằm Sầm Lễ," Sầm Lễ, cậu thế mà dám đem lời tôi nói như gió thoảng ngoài tai."
Sầm Lễ tránh tránh, "Không, buông tay."
Ninh Tu Viễn căn bản mặc kệ phản ứng của cậu, hơi thân hơi chúi xuống, dán bên mặt cậu thấp giọng nói, "Là Hạ Lộ, hay ai? Cậu nên biết nếu để tôi tự tra ra, hậu quả sẽ như thế nào."
Nghe Ninh Tu Viễn nhắc tới Hạ Lộ, Sầm Lễ trái tim trầm một chút, cậu còn nhớ rõ thiếu nữ hoạt bát tốt tính kia, luôn là ở trước mặt cậu mang theo nụ cười, nhưng lần trước nhìn thấy, trên mặt lại nhiều hơn chút thương cảm.
Này xác thật không coi là việc gì tốt đẹp, cậu sao có thể nhẫn tâm lôi kéo vào vũng bùn không đường thoát này.
Sầm Lễ nói," không phải cô ấy."
"Đó là ai? Tốt nhất hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết."
"..."Sầm Lễ ngậm chặt môi không đáp.
Ninh Tu Viễn còn chưa bao giờ tức giận như vậy, hắn đem Sầm Lễ lật lại, làm cậu mặt hướng tới hắn, "Nói chuyện!"
Cằm đã hằn lại một dấu tay, Sầm Lễ lại luôn là một bộ dáng bất động, Ninh Tu Viễn cắn chặt khớp hàm, "Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng ở bên ngoài tìm người khác, thế nhưng cậu ngược lại rất đáng khen, cư nhiên có thời gian cùng người ngoài làm loại sự tình này, xem ra vẫn là quá thanh nhàn."
Sầm Lễ đột nhiên cười, cậu thời gian cơ hồ bị Ninh Tu Viễn áp bức đến một điểm hở cũng không có, thế cho nên đi học đều thường xuyên đến trễ, lực chú ý cũng không thể tập trung, ngay cả đi bệnh viện thăm mẹ, đối phương cũng sẽ nhắn tin thúc giục cậu, cậu quá thanh nhàn?
"Ninh Tu Viễn, tôi cũng không phải đem mình bán cho anh, tôi cùng ai như thế nào, là quyền của tôi." Sầm Lễ nói.
"Cậu cũng xứng nói đến quyền lợi?"
"..."
"Ta nói cho cậu biết, chuyện này, sẽ không dễ dàng kết thúc đâu.''
"..."
Nếu là Ninh Tu Viễn để ý đến chuyện này, không tra được kết quả sẽ không để yên, Sầm Lễ trong lòng mãnh liệt sinh ra cảm giác khủng hoảng, cậu sợ cực kỳ nếu Ninh Tu Viễn biết tình trạng thân thể cậu, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ là đem cậu coi như phụ nữ mà lạm dụng, sẽ còn nhục nhã hơn nhiều lần.
Cậu chời đợi kì nghỉ hè năm ba, cậu liền có thể trước tiên hướng trường học xin đi ra ngoài thực tập.
Hơi thở ấm áp phát qua gò má cậu, Ninh Tu Viễn cắn vành tai cậu, kia động tác mang theo ý dâm loạn, đối phương thân hình cao lớn, đem thân thể cậu toàn bộ bao phủ lên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa cắm vào, có lẽ là hay người khác của phòng đã trở lại.
Chìa khóa xoay một chút, làm cách nào cũng không mở được. "Bên trong có người sao?" Ở cửa có người hỏi.
Sầm Lễ cắn chặt môi, không dám phát ra chút âm thanh nào, người ngoài cửa gõ gõ cửa phòng, lại nói, "Ai ở bên trong? Mở cửa hộ chút."
Bên cạnh một người nói thầm," không phải là cửa bị hỏng? Bằng không chúng ta xuống dưới lầu tìm quản lý chút."
"Được."
Tiếng nói ngoài cửa lúc này dần tan biến, Sầm Lễ toàn thân đều đang run rẩy, Ninh Tu Viễn thấp giọng cười cười, hỏi," Biết sợ rồi?"
"Cùng tôi làm loại chuyện này, như thế nào không nghĩ tới hậu quả?" Ninh Tu Viễn ngữ khí ôn hòa một ít, nhưng Sầm Lễ biết, dáng vẻ này của hắn, so với ngày thường đáng sợ hơn.
Ninh Tu Viễn buông cậu ra, thấy bàn sách đối diện còn hoa quả chưa động qua, hắn cầm lấy mấy quả nho lại đây, quả nho mượt mà như một viên châu quý, có lẽ là do để lâu rồi, thịt quả có chút nhũn ra.
Đại khái đoán được chuyện hắn muốn làm, Sầm Lễ đôi mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ninh, Ninh Tu Viễn" Sầm Lễ thân thể hướng bên cạnh hơi động, như muốn trốn vào nhà tắm.
"Nếu như cậu muốn làm loạn lên, bọn họ sẽ lên đây." Ninh Tu Viễn nhìn như hảo tâm nhắc nhở.
Sầm Lễ bước chân dừng lại, cậu biết, Ninh Tu Viễn sẽ không bận tâm đến thể diện của hắn, nếu như bị người ngoài phát hiện, đối Ninh Tu Viễn cũng sẽ không tạo ảnh hưởng gì, rốt cuộc đối phương là người như thế nào, trường học đều rõ ràng, hơn nữa lấy gia thế Ninh Tu Viễn, không ai dám nói gì.
Nhưng đối với cậu, lại là tai họa ngập đầu.
Ninh Tu Viễn cởi quần cậu ra, ngón tay đi xuống tìm kiếm," mỗi lần muốn cậu ăn chút gì đó, cậu đều không chịu, vậy dùng nơi này ăn đi."
"..."Sầm Lễ thân thể run rẩy.
"Thả lỏng nào." Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu nói.
"..."
Ninh Tu Viễn cười nhẹ một tiếng," cơ thể đã như vậy, còn muốn đi ôm nữ sinh khác?"
Nước nhỏ dính trên tay, Sầm Lễ đôi mắt chết lặng nhìn đống sách bày trên bàn, cậu trước kia cũng không tin, luôn cho rằng dựa vào nỗ lực của chính mình, sẽ có thể sống tốt, nhưng hiện thực lại đâm cho cậu một nhát dao.
Nguyên lai có một số người, sinh ra là cao nhân nhất đẳng*(để nguyên bản dịch vì đọc nó hay nhé),có thể dễ dàng đem người khác đùa bỡn, lại không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào.
Ninh Tu Viễn ở trên bàn rút hai tờ giấy, đem ngón tay lau sạch sẽ, không quan tâm tới trạng thái của cậu ra sao.
Sầm Lễ giật mình, mặc quần vào, hai chân mềm nhũn sắp không.
Cậu ngồi xổm xuống, muốn nhặt lại hộp thuốc kia, hộp thuốc bị Ninh Tu Viễn dẫm dưới chân.
Cậu ngẩng đầu nhìn Ninh Tu Viễn một cái, đối phương nhìn xuống cậu, bộ dáng lạnh lẽo như đến từ địa ngục Tu La, "Loại đồ vật này, cậu vẫn muốn giữ lại?"
"..."Sầm Lễ không thu tay lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt, Sầm Lễ mắt mang theo chút vô lực mà khẩn cầu.
Nếu hộp thuốc kia mà bị người khác nhìn thấy, trong lớp sẽ rất nhanh mà truyền ra loại chuyện này, cuộc sống đại học không thiếu nhất là các loại tin đồn bát quái, không tới ba ngày, toàn bộ trường học đều sẽ biết chuyện này.
Ninh Tu Viễn hỏi hắn, "Biết sai rồi sao?"
"..."Sầm Lễ mi mắt rũ xuống, cổ họng phát khô nói," biết sai rồi."
Quản lý đã tới, chìa khóa đã mở được cửa, đối diện hai nam sinh nói," như thế nào mở không ra? Hai nam sinh các cậu không có sức lực??''
Ngoài cửa có người cười mỉa một chút," vừa rồi xác thật mở không ra."
"Về sau loại việc nhỏ này đừng tìm tôi, quả thực là lãng phí thời gian." Quản lý ký túc xá khẩu khí không tốt lắm.
Cửa kí túc xá được mở ra, hai người thấy bên trong có người, động tác dừng lại.
Ninh Tu Viễn sắc mặt hiền lành, "Lại đây tìm Sầm Lễ có chút việc, không nghe thấy các cậu gõ cửa, không nghiêm trọng lắm đi?"
"Dù sao cũng không có việc gì." Trong đó một nam sinh nói.
Sầm Lễ đứng thẳng, sợ bị người nhìn ra dị thường, cũng may hôm nay cậu mặc quần dài, ống quần bị dính ướt một ít.
Ninh Tu Viễn cũng không có giao tiếp nhiều, ngồi một lúc liền rồi đi.
Nhớ lại lúc trước khi ở cùng nhau, Ninh Tu Viễn nghĩ đến khoảng thời gian trước Sầm Lễ có điểm khác thường, từ lúc ở ký túc xá đến về sau, hắn liền gọi điện cho Bạch Thành Úc, hỏi anh lần trước Sầm Lễ ở bệnh viện rốt cuộc làm loại phẫu thuật gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.