Chương trước
Chương sau
Rõ ràng là một người đàn ông, lại bị đối phương dâm loạn mà sinh ra phản ứng, Sầm Lễ khóe mắt chảy ra nước mắt, bởi vì đôi tay ra sức giãy giụa, da bị cọ rách.
"Thấy rõ ràng không có, đây mới là cậu." Ninh Tu Viễn ở bên tai Sầm Lễ nói, ngón tay nắm chặt cằm cậu, "Cậu một hai cứ tự tìm tra tấn, vậy tôi sẽ chiếu cố thật tốt."
Không rõ ràng lắm đối phương rời đi khi nào, trong phòng ánh đèn dập tắt, nhưng không ai giúp cậu đem dây xích cởi bỏ.
Ninh Tu Viễn còn chưa nghĩ ra tại sao Sầm Lễ lại có ý nghĩ độc ác muốn hại người bên cạnh hắn như vậy, hắn đi đến phòng Giang Ngôn, thấy trên cổ đối phương in hằn rõ dấu tay.
Nếu là Giang Ngôn đem chuyện này nói cho Giang gia, so với Giang gia, Sầm Lễ bất quá chính là một người ngoài, đến lúc đó Ninh Kỳ khẳng định sẽ vứt bỏ Sầm Lễ.
"A Viễn, nếu không phải Lý thẩm lại đây cứu em, khả năng tem về sau đều không thấy được anh." Giang Ngôn thanh âm mang theo vài phần sợ hãi yếu ớt, hình như là bị kinh động, một lâu vẫn chưa bình phục được.
"Anh sẽ trả cho em một công đạo." Ninh Tu Viễn nói, tự nhiên cũng là muốn Giang Ngôn không cần đem truyện nói ra ngoài.
Ninh Tu Viễn dỗ dành chốc lát, mới làm Giang Ngôn tâm tình tốt một ít.
Ngày hôm sau Sầm Lễ không đi học, Hạ Lộ cũng là sau mới biết được Sầm Lễ xin nghỉ bệnh.
Gần đây sức khỏe Sầm Lễ không tốt, nhưng tháng sau chính là cuối kỳ, trong trường việc học cũng dần dần nhiều lên, Sầm Lễ rất ít khi xin nghỉ lâu như vậy.
Sầm Lễ ở trường học danh tiếng không tồi, Nhưng người thân cận lại ít đến đáng thương, Hạ Lộ hỏi thăm bạn cùng phòng của Sầm Lễ, bọn họ cũng không rõ lắm.
"Cậu không bằng đi hỏi Ninh Tu Viễn một chút, không chừng hắn có thể biết được." Đinh Hạo cười cười, lớp học nam sinh nhiều nữ sinh, kỳ thật hắn đối với Hạ Lộ rất có hảo cảm, nhưng Hạ Lộ tâm tư đều đặt ở trên người Sầm Lễ.
"Ninh Tu Viễn?" Hạ Lộ nghi ngờ nói.
"Đúng vậy, ngày hôm qua Ninh Tu Viễn tới ký túc xá đi tìm Sầm Lễ." Đinh Hạo sắc mặt ái muội, "Không chừng bọn họ có quan hệ gì đó."
"Không có bằng chứng, cậu đừng nói bậy." Hạ Lộ nhăn mi lại, không tiếp tục cùng Đinh Hạo nói nữa.
Ninh Tu Viễn không cùng một hệ với bọn họ, nhưng ở L đại không có ai không biết người này, cứ việc tác phong không đoan chính, nhưng bởi vì bộ dạng cùng gia thế, trong trường học cũng có không ít người thích.
Chỉ là lấy tính cách Sầm Lễ, hẳn là liên quan gì tới Ninh Tu Viễn, nhưng lần trước Hạ Lộ lại thấy Ninh Tu Viễn lại đây tìm Sầm Lễ, thoạt nhìn cũng không giống như là người xa lạ.
Hạ Lộ ở sân vận động tìm được Ninh Tu Viễn, đối phương quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, làm cô có chút khiếp đảm, nhưng cô vẫn đủ dũng khí đi qua hỏi, "...... Cậu có biết Sầm Lễ ở đâu không? Cậu ấy hai ngày đều không có tới trường học, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Ninh Tu Viễn khẽ nhíu mày, nói, "Tôi làm sao biết được."
"..."
Ninh Tu Viễn cười khẽ một tiếng, trên mặt nhiều chút hiền lành, "Cô thích cậu ấy?"
"..."Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, sắc mặt Hạ Lộ nháy mắt liền đỏ, cô nào so được với Ninh Tu Viễn, ngữ khí cũng trở nên ấp úng, "Cậu biết được."
Ninh Tu Viễn ánh mắt thâm thúy, đem phản ứng đối phương đều thu vào trong mắt, qua hai giây, thấp giọng nói, "Bất quá cậu ấy giống như không phải độc thân, đáng tiếc."
"Sầm Lễ có bạn gái??" Hạ Lộ kinh ngạc hỏi.
Hôm trước cô tỏ tình, chỉ là sau lại có người gọi điện thoại cho Sầm Lễ, liền không nói tới nữa.
Ở trong ấn tượng của cô, Sầm Lễ chưa bao giờ cùng nữ sinh có nhiều thân cận.
"Không tin liền tự mình đi hỏi cậu ấy." Ninh Tu Viễn nói.
Sau đó có người đưa cho hắn chai nước, hắn nhận lấy.
Hạ Lộ mím môi, trong mắt che giấu không được uể oải cùng mất mát, chẳng qua chuyện này, cô sẽ chính miệng cùng Sầm Lễ hỏi rõ ràng, cô từ năm nhất đã chú ý tới cậu, lúc trước tập huấn quân sự cô bị chậc chân, vẫn là Sầm Lễ lại đỡ cô dậy.
Ninh Tu Viễn quay đầu lại, Hạ Lộ đã rời đi, hắn nhìn bóng dáng cô, đôi mắt phát trầm.
"Kia không phải em họ Hạ Xuyên sao? Bất quá mấy ngày nay Hạ Xuyên làm sao vậy? Luôn không thấy được người." Bên cạnh có nam sinh hỏi.
Ninh Tu Viễn vặn ra nắp bình, uống một ngụm, "Chính cậu tự đi hỏi."
"A Viễn, bằng không vẫn là thả Sầm Lễ ra đi." Chờ người chung quanh đều tan, Giang Ngôn nhỏ giọng khuyên.
Ninh Tu Viễn cười lạnh, "Liền không thể đối cậu ấy quá nhân từ."
"Khả năng Sầm Lễ cũng không phải cố ý, nếu là cậu ấy không thích em, em về sau liền ít xuất hiện ở trước mặt cậu ấy." Giang Ngôn ủy khuất nói.
"Có anh ở đây, cậu còn không thể đối xử không tốt với em sao?." Ninh Tu Viễn trấn an nói.
Kỳ thật cậu ta bất quá chính là thử hỏi một câu, thấy thái độ của Ninh Tu Viễn, cậu ta mới yên lòng.
Giang Ngôn học tịch đã chuyển tới L đại, cậu ta tất nhiên là không quen ở kí túc xá, trực tiếp làm đơn học ngoại trú, hai ngày này cơ hồ đều cùng Ninh Tu Viễn ở một chỗ.
Bức màn che lấp ánh sáng, làm tầm mắt đều trở nên tối tăm, Sầm Lễ môi có chút khô khốc, cậu cũng không rõ ràng lắm hôm nay là ngày bao nhiêu.
Ninh Tu Viễn đưa Lý thẩm trở về nhà cũ, mướn người khác canh giữ ở phòng hắn, trên cổ tay dây xích sáng sớm nay mới được cởi bỏ, làn da bị thít chặt ra vết máu, thời điểm tháo xích đôi tay đã không cách nào nhúc nhích.
Ninh Tu Viễn nhìn như lòng tốt giúp cậu đem vật trong thân lấy ra, lông mi cậu còn treo nước mắt.
Ninh Tu Viễn hỏi hắn, "Biết sai rồi sao?"
"..."Cậu nhắm lại mắt, không nói một lời.
Nếu cậu có sai, đó là nhận thức Ninh Tu Viễn, đối phương đem cậu kéo vào đầm lầy, cậu càng giãy giụa, liền càng lùn xuống thật sâu.
Điện thoại không biết ở đâu, trên người không một mảnh áo che thân thể, mỗi lần đều là Ninh Tu Viễn tiến vào cho cậu nước cùng đồ ăn, mắt cá chân bị khóa xích khó khăn lắm mới hoạt động được bước trong phòng, đối phương đem cậu như nhốt vào lồng giam.
Cửa phòng bị đẩy ra, không cần nghĩ cũng biết là ai đi vào.
Sầm Lễ đem thân thể lê tới, nghe tiếng bước chân tới càng gần.
"Cậu thật không tồi nha, cũng có không ít người quan tâm tới cậu." Ninh Tu Viễn cười nhẹ nói.
Sầm Lễ tiếng nói khàn khàn, "Anh tính đem tôi nhốt đến khi nào?"
"Muốn ra ngoài thì rất dễ thôi."
Sầm Lễ lúc này mới nâng lên con ngươi u ám, nhìn gã đàn ông trước mặt.
"Đi nói với Hạ Lộ, cậu đã có người mình thích."
Hạ Lộ là một cô gái tốt, Sầm Lễ chưa bao giờ nghĩ tới muốn chậm trễ đối phương, chỉ là nghe Ninh Tu Viễn nhắc tới, mạc danh cảm thấy buồn cười.
Cậu cũng nghĩ tới, nếu là không có Ninh Tu Viễn, cuộc sống đại học về sau sẽ rất giống những người khác, làm quen một người bạn gái, ngẫu nhiên ước một lần sẽ được như vậy, loại cảm tình bình đẳng này, thế nhưng đối với cậu lại quá xa xôi.
Sầm Lễ sợ hãi cảm giác không thấy mặt trời này, cậu đồng ý yêu cầu của Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn lại hỏi, "Nghe nói cậu cuối tuần muốn đi làm phẫu thuật, là đã xảy ra chuyện gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.