Cửa phòng chỉ hơi khép lại chút, cũng không có khóa hẳn, người bên trong hẳn là sẽ không chú ý tới có người lại đây, tiếng nói chuyện cũng không có giảm bớt âm lượng. Ninh Tu Viễn đang ở dưới lầu trong phòng khách cùng người nói chuyện qua điện thoại, Giang Ngôn ở ngoài cửa dừng lại một chút, mới đẩy cửa phòng ra. Trong tay cậu ta bưng một chén canh gà ác, trên mặt treo ra vẻ hiền lành cười, "Buổi tối cậu cũng không có ăn gì, tôi nhờ dì Lý giúp cậu để lại canh, cậu hiện tại uống chút đi." Bởi vì Giang Ngôn tiến vào, ánh mắt bọn họ đều đặt ở trên người Giang Ngôn. "Tôi quấy rầy đến các anh sao?" Giang Ngôn hỏi, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy. "Không có." Bạch Thành Úc mở miệng. Giang Ngôn ánh mắt lơ đãng nhìn kỹ Sầm Lễ, mới vừa rồi cậu ta nghe thấy được sinh non cùng phẫu thuật, là Sầm Lễ muốn làm gì? Giang Ngôn đem canh gà đưa đến trước mặt Sầm Lễ, nói, "Tôi cũng không biết A Viễn tính tình sẽ lớn như vậy......" ( ? da fuss, giả đò) Chăn che lấp nửa người dưới cần cổ trắng nõn phô ra, trên da còn xuất hiện dấu hôn, cảm xúc trong mắt rất mau bị Giang Ngôn thu lại, cậu một bên hỏi Bạch Thành Úc, "Sầm Lễ là ăn phải đồ hỏng sao? Bằng không thời điểm bữa tối vì cái gì sẽ đột nhiên nôn ra." Sầm Lễ chậm rãi ngồi dậy dựa vào mép giường, trả lời, "Hẳn là thế đi." "Kia phải đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra mới được, cũng không nên chậm trễ." Giang Ngôn quan tâm nói, "Vừa lúc tôi cùng A Viễn hiện tại đều rảnh, có thể bồi cậu cùng đi bệnh viện." "Tôi ngày hôm qua kiểm tra qua, không có gì đáng ngại, điều trị thật tốt là được." Bạch Thành Úc nói. Nghe thấy Bạch Thành Úc nói, Giang Ngôn cũng không có tiếp tục nói nữa. Lúc này Ninh Tu Viễn cũng trở lại, Sầm Lễ thấy sắc mặt hắn âm trầm một chút, thân thể theo bản năng lùi đến bên trong góc giường, cùng người này giữ khoảng một chút. "Biết sợ?" Ninh Tu Viễn hỏi. "......" Ninh Tu Viễn từ tay Giang Ngôn bưng lấy bát canh gà, nói, "Ngồi lui ra đây." "......" Sầm Lễ không có động tĩnh. "Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai." Ngữ khí uy hiếp không cho người khác có ý từ chối. Sầm Lễ nghiêng đầu nhìn đối phương, rõ ràng một bộ dáng rất thống khổ, môi mỏng lại gắt gao mím thành một đường, đôi mắt kiên quyết mang ý từ chối. Rất nhiều thời điểm, Ninh Tu Viễn muốn khiến Sầm Lễ chịu thua, nếu là Sầm Lễ sớm một chút tự nhận sai, hắn cũng sẽ không tức giận như vậy. "À cái này......" Bạch Thành Úc thấy bầu không khí không thích hợp, ở bên cạnh khuyên một tiếng, sau đó mắt hướng Sầm Lễ nhìn thoáng qua. Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Sầm Lễ lúc này mới nhìn tới Ninh Tu Viễn bên này đang tiến gần. Cậu yêu cầu muốn chăm sóc thân thể thật tốt, cậu sẽ không cũng Ninh Tu Viễn lưu lại bất cứ thứ gì Nếu là qua một khoảng thời gian nữa, bụng liền có chút không che dấu nổi, huống chi gần đây biểu hiện khác thường như vậy, khó tránh khỏi lặp lại lần nhiều, sẽ bị người phát giác dị thường. Sầm Lễ trở nên dịu ngoan một ít, thanh âm thực nói nhỏ, "Tôi tự mình uống." Ninh Tu Viễn dùng muỗng sứ múc canh gà, đưa tới bên môi Sầm Lễ, "Tôi đút cho cậu." "......" Sầm Lễ ngây người vài giây, nghĩ đến việc Ninh Tu Viễn đã quyết như vậy, cậu trước nay đều không thể thay đổi, chỉ có thể phối hợp với hắn. "Rất khó ăn sao?" Ninh Tu Viễn hỏi. "...... Không khó ăn." Ninh Tu Viễn khó có được thái độ tốt, có lẽ là bởi vì biết vừa rồi đem cậu khi dễ quá đáng, liền tính là ở bên ngoài bao nuôi tiểu tình nhân, cũng sẽ ngẫu nhiên tặng quà, bất quá là ngược xong sẽ cho một trái ngọt để dỗ dành. "Làm cho người khác khó chịu, cậu liền cao hứng?" Ninh Tu Viễn hỏi cậu. "......" Sầm Lễ đôi mắt hơi rũ. Có một ít nước canh từ bên môi tràn ra, Ninh Tu Viễn vội vàng ở bên cạnh bàn lấy hai tờ giấy khăn, giúp Sầm Lễ lau miệng Một màn này ở trong mắt Giang Ngôn, chói mắt cực kỳ. "A Viễn, Sầm Lễ ngửi được mùi hải sản liền muốn nôn, có thể hay không là bị dị ứng với hải sản?" Ninh Tu Viễn nói, "Trước kia như thế nào lại không biết tới." Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch. Bạch Thành Úc ở một bên nói, "Thân thể suy yếu, gần mấy ngày không ăn đồ ăn quá tanh làm sao chịu nổi." "Là vậy sao?" Ninh Tu Viễn không mặn không nhạt mở miệng. "Đúng vậy." Bạch Thành Úc ở Ninh gia đảm nhiệm làm bác sĩ gia đình, Ninh Tu Viễn đối Bạch Thành Úc tự nhiên là tin tưởng. Ninh Tu Viễn đút canh, đem chén sứ đặt trên mặt tủ mép giường, đôi mắt sâu kín nhìn Sầm Lễ, nói, "Tốt nhất đừng có giở trò lừa gạt tôi." "......" Sầm Lễ thân thể cứng đờ. Bình dịch trên bên mép giường, Bạch Thành Úc tâm cẩn thận rút mũi kim truyền dịch ra, sau đó dùng bông tiêu độc thấm máu chảy ra. Cả quá trình sẽ khó tránh khỏi không tiếp xúc với lớp da ngoài, Sầm Lễ đối Bạch Thành Úc thật ra không có ý e dè, một chút trốn tránh đều không có. Bởi vì Ninh Tu Viễn cùng Giang Ngôn đứng bên cạnh, bọn họ cũng không dám nói chút gì, Sầm Lễ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Bạch Thành Úc. "Nếu là không có việc gì, anh liền trở về đi." Ninh Tu Viễn mở miệng nói. "Được." Bạch Thành Úc lên tiếng, theo sau đem hòm thuốc của mình thu dọn lại. Thời điểm bác sĩ chuẩn bị rời đi, Ninh Tu Viễn chậm rì rì hỏi, "Anh có mang theo thuốc mỡ không?" "......?" Bạch Thành Úc ngẩn ra một giây, mới phản ứng lại lời Ninh Tu Viễn có ý gì, rốt cuộc đàn ông vẫn có gì đó bất đồng với phụ nữ, nguyên lại liền không kiềm chế nổi dục vọng, tại thời điểm giao hợp liền không tránh khỏi việc bị thương, huống chi Ninh Tu Viễn cũng không phải người sẽ khắc chế dục vọng. Tại thời điểm này, hắn tự nhiên là chu toàn chuẩn bị, "Mang theo." "Đưa cho tôi, vừa lúc sẽ cần dùng nhiều." Ninh Tu Viễn cười nhẹ nói. Gương mặt tái nhợt dần dần có huyết sắc, làm trò trước mặt người ngoài nhắc tới loại chuyện này, Sầm Lễ xấu hổ và giận dữ dùng ngón tay nắm chặt dưới chăn, nhưng bên ngoài, cậu cũng không ngăn cản được Ninh Tu Viễn cố tình nhục nhã cậu. "Loại chuyện này...... Vẫn là nên tiết chế, bằng không đối với thân thể cũng không tốt." Bạch Thành Úc đem thuốc mỡ đưa cho Ninh Tu Viễn, cũng có chút hơi xấu hổ. Lúc trước Sầm Lễ vài lần phải vào bệnh viện, là nguyên nhân hì vừa xem liền hiểu ngay, Sầm Lễ tình trạng thân thể, lại như thế nào cùng Ninh Tu Viễn thường xuyên chạy bộ tập thể hình có thể đem ra so sánh, thân thể yếu ớt, càng đừng nói ngày đêm không ngừng lăn lộn. "Tôi đương nhiên biết." Ninh Tu Viễn nói, "Bất quá cậu ấy thích ở bên ngoài cùng người khác mắt đi mày lại, tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ lại chút thôi." "......" Bạch Thành Úc sắc mặt khẽ biến, "Lần trước thật sự là cậu hiểu lầm, Sầm Lễ tuột huyết áp, tôi chỉ là đi qua dìu cậu ấy một chút, vừa lúc cậu đi tới." Ninh Tu Viễn sắc mặt không có bất luận biến hóa gì, khinh thường nói, "Phải không?" "Đương nhiên phải." "Được rồi, anh trở về đi." Ninh Tu Viễn đối Bạch Thành Úc nói. Bạch Thành Úc cầm lấy hòm thuốc rời đi, Giang Ngôn ở bên cạnh nói, "A Viễn......" Ninh Tu Viễn sắc mặt nhu hòa một ít, "Đều đã trễ thế này, như thế nào còn không đi nghỉ ngơi?" "...... Ngủ không được." Giang Ngôn xán gần chút, "Tôi muốn nghe cậu kể chuyện xưa, giống như trước kia như vậy." "Ngày mai đi." Ninh Tu Viễn nói. Tuy rằng đối với kết quả này không quá vừa lòng, nhưng Giang Ngôn chỉ có thể trước rời đi. Vừa ra tới cửa, cậu dùng điện thoại phát cho người khác tin nhắn, phải tra ra tin tức tại sao cuối tuần này Sầm Lễ phải tới bệnh việc làm phẫu thuật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]