Sáng sớm tinh mơ, Lương Chấp thức dậy, rửa mặt, thay quần áo xong, cậu bắt đầu soạn lại ba lô, gậy chích điện lần trước xài khá tốt, cậu lại mua thêm một cây, nghĩ ngộ nhỡ có tình huống bất ngờ, có thể đưa Thẩm Quyền một cây để phòng thân.
Về phần dao...... Lương Chấp nghĩ đến nó, tay ngừng lại một chút, cậu bỏ con dao Mục Dư Tâm trộm từ tay cậu vào hũ tro cốt của đối phương.
Dao đã theo Mục Dư Tâm chôn xuống dưới mộ, cậu hy vọng từ nay về sau sẽ không mơ thấy hình dáng Mục Dư Tâm khi chết.
Soạn xong xuôi, Lương Chấp đeo ba lô lên vai, ra khỏi nhà, đi bộ tới tiệm hoa của Thẩm Quyền, còn cách một quãng thì cậu đã thấy Thẩm Quyền đứng ở cửa.
Thẩm Quyền mặc bộ đồ thường màu nhạt, nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thứ duy nhất nhìn hơi mâu thuẫn là chuỗi Phật châu được quấn vài vòng trên cổ tay đối phương.
Người bình thường chỉ đeo một bên tay, còn Thẩm Quyền đeo cả hai tay.
Lương Chấp còn tưởng đây là do Thẩm Quyền thích, cậu khoan thai chạy qua: "Chào buổi sáng Thẩm ca, anh ăn chưa?"
Thẩm Quyền quay đầu nhìn cậu, cười như không cười: "Nếu anh nói chưa, cậu chắc sẽ nói muốn đi ăn sáng cùng chứ?"
Fan-cuồng-hẹn-đi-ăn Lương Chấp lắc đầu, nói: "Không, em bị say xe, nếu trước khi lên xe mà ăn cái gì, chắc chắn sẽ ói."
Thẩm Quyền nghe vậy, có chút ngạc nhiên: "Đi xe có hai tiếng mà cũng say?"
Lương Chấp thở dài, nói: "Anh không hiểu đâu, em chỉ cần nghĩ đến việc phải ngồi xe là sẽ choáng hết cả đầu, ngửi phải mùi trên xe nữa là muốn ói."
Thẩm Quyền sợ Lương Chấp ói thật, hạ quyết tâm trong lòng sẽ không ngồi cùng cậu, hắn nói: "Vậy cậu lên ghế phụ mà ngồi, chỗ đó sẽ thoải mái hơn một chút."
Lương Chấp u sầu gật đầu, cậu ở thế giới gốc làm một trạch nam, có một phần nguyên nhân cũng do say xe, làm phóng viên thì cần nhất là thường xuyên ngồi xe chạy đi phỏng vấn, hồi đầu phản ứng say xe rất nghiêm trọng, bây giờ đã sắp thích ứng được phân nửa.
Quá giờ hẹn 10 phút, Lương Chấp vẫn chưa thấy xe tới đón người, cậu gọi điện thoại cho Lục Nhất Phong, ai ngờ còn chưa nói gì thì đối phương đã nói trước: "Sao cháu còn chưa xuống? Chú đợi lâu rồi đấy!"
"A?" Lương Chấp đột nhiên nhớ ra, mình dọn đến nhà mới mà chưa báo một tiếng với Lục Nhất Phong, đối phương chắc đã lái xe tới nhà cũ, cậu liên tục giải thích: "Rất xin lỗi chú Lục, cháu chuyển nhà mà quên nói với chú."
Lục Nhất Phong: "......" Ông thật muốn một dao chọc chết thằng ngu này.
Thẩm Quyền nghe Lương Chấp nói chuyện, hắn liếc cậu một cái, thật không hiểu thần kinh đối phương thô như vậy sao lại chọn làm phóng viên, hắn lấy di động từ tay Lương Chấp, nói với Lục Nhất Phong: "Tổng biên tập Lục, tôi là Thẩm Quyền, để tôi gửi định vị cho chú."
Lục Nhất Phong lúc này mới thoát khỏi trạng thái cạn lời: "Được."
Sau đấy, Thẩm Quyền trả di động cho Lương Chấp, người sau có chút lo lắng: "Chú Lục sẽ không giận em chứ?"
Thẩm Quyền thản nhiên nói: "Không đâu, chú ấy rất yêu thích cậu."
"......" Lương Chấp im lặng, quay qua nói với hệ thống: "Tao không hiểu từ yêu thích này lắm."
Hệ thống: "......" Tôi cũng không hiểu sao cậu có thể tin cái chuyện tào lao thế này.
Một lúc sau, Lục Nhất Phong lái xe đến tiệm hoa, việc đầu tiên ông làm là nhìn Lương Chấp, ánh mắt phức tạp đến nỗi Lương Chấp cũng không dám hỏi là có ý gì.
Lục Nhất Phong nhanh chóng dời qua Thẩm Quyền, mỉm cười nói: "Lúc trước có đến nhà cháu vài lần mà chưa được gặp, đây xem như là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt."
Năm đó, sau khi Thẩm Quyền xuất viện, có thể đến trường như người bình thường nhưng trước sau vẫn ở trong trạng thái nửa quản thúc, nhất là ở nhà thì không hề có riêng tư cá nhân, nhất cử nhất động đều ở dưới mắt giám thị của ba Thẩm, ba Thẩm cũng không muốn giới thiệu cho khách khứa biết đứa con có nhân cách chống xã hội này, cho nên về sau, có một số người vẫn nghĩ Thẩm gia chỉ có mỗi Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quyền liếc mắt đã nhìn thấu nụ cười dối trá của Lục Nhất Phong, ngụy trang như vậy, hắn từ nhỏ đã học, hắn giả tươi cười, so với Lục Nhất Phong còn chân thật hơn: "Nếu có thể biết tổng biên tập Lục sớm một chút, có khi tôi cũng xin làm một chân phóng viên."
"A? Ý cháu nói là cháu cảm thấy Lương Chấp làm được phóng viên là do có quan hệ với chú sao? Thật ra không phải vậy, cậu nhóc có sẵn phẩm chất của một phóng viên xuất sắc nên mới làm được đấy." Lục Nhất Phong cố ý bắt lấy sơ hở trong lời của Thẩm Quyền, dự định làm cho hai người sinh hiềm khích, thừa cơ chôn mầm mống cho kế hoạch sau này.
Nhưng ông không biết lời này của Thẩm Quyền quả thật có ý xem thường Lương Chấp, đối phương cũng cố ý nói như vậy, là muốn xem Lương Chấp có phản ứng gì.
Hai người âm thầm giao chiến, rốt cuộc cùng nhìn sang Lương Chấp.
Lương Chấp thân ở trung tâm câu chuyện đang xách ba lô, mở cửa xe trèo lên ghế phụ, cậu còn lục lọi khắp nơi, đầu cũng không ngẩng, hỏi: "Chú Lục, xe chú có bao không? Cháu sợ cháu đi được nửa đường sẽ ói mất, dù cháu đã nhịn bữa sáng."
Lục Nhất Phong, Thẩm Quyền: "......"
Nụ cười trên miệng Lục Nhất Phong sắp không giữ được nữa, ông nói: "Cháu ra sau ngồi đi, chỗ này còn đồng nghiệp khác ngồi."
"Vâng." Lương Chấp thành thật xuống xe, mở cửa ngồi lên ghế sau, còn bắt chuyện với Thẩm Quyền đứng bên cạnh: "Thẩm ca, mau vào xe đi."
Thẩm Quyền bước từng bước nặng nề, chậm rãi mở cửa xe bên kia, ngồi vào.
Xe khởi động, Lương Chấp đang trong trạng thái hưng phấn nên chưa có cảm giác khó chịu, cậu nói với hệ thống: "Mày nói có nhân vật chính đi cùng, có phải đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện quan trọng liên quan đến cốt truyện không?"
Hệ thống nói: "Cậu nói là chuyện nào?"
Lương Chấp dùng giọng thâm trầm, nói: "Vụ án giết người phức tạp, ảnh là nhân vật chính truyện trinh thám, tao chắc sẽ được tận mắt xem quá trình phá án của ảnh!"
Hệ thống nói: "Cậu quên thể chất đặc thù của mình rồi à?"
Lương Chấp: "......"
Hệ thống nói: "Án giết người phức tạp có khả năng lớn sẽ xảy ra, với cậu là nạn nhân chính."
Lương Chấp: "......" Quên đi, lần này đi chung đường thì đừng xảy ra cái gì hết, bình an là hạnh phúc.
Lúc này, Lương Chấp nhận được tin nhắn của Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quang Minh: Ông với anh tôi xuất phát chưa?
Lương Chấp ngạc nhiên một chút, cậu không đề cập việc này với Thẩm Quang Minh, vậy thì là Thẩm Quyền nói.
Lương Chấp: Vừa xuất phát.
Thẩm Quang Minh: Chúc hai người đi chơi vui vẻ.
Lương Chấp ngoẹo đầu, vui vẻ? Đi công tác thì có gì vui vẻ, cậu cứ cảm thấy lời này của Thẩm Quang Minh có gì đó là lạ, nhưng để đọc được cảm xúc của người khác qua tin nhắn thì có chút khó khăn cho Lương Chấp, cậu đành bấm một cái emo xàm xí để trả lời.
Thẩm Quyền ngồi chung với Lương Chấp, hắn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy màn hình di động của đối phương, hắn hỏi: "Thẩm Quang Minh nhắn tin?"
Lương Chấp không ngại Thẩm Quyền nhìn di động của mình, độ bao dung của cậu với nhân vật chính có thể nói là vô hạn, dù sao đối phương thở cùng một nhịp với mạng của cậu, cho dù phải dâng thân thể của mình, cậu sẽ không nói hai lời, coi đồ trèo lên giường ngay.
Hệ thống nếu nghe được câu cuối của cậu, chương trình có khi lại xuất hiện ký tự rác.
Lương Chấp đưa di động về hướng Thẩm Quyền, tiện cho hắn thấy rõ ràng hơn: "Đúng vậy, mà cậu ấy lại chúc chúng ta đi chơi vui vẻ, làm như thể chúng ta đang đi du lịch vậy."
Thẩm Quyền cười cười, hắn biết lời nói dối ngày hôm qua với Thẩm Quang Minh đã có tác dụng, hắn nói: "Được đi tìm hiểu về trượt ván, ảnh cảm thấy đây là chuyện khá vui vẻ."
Lục Nhất Phong cũng phụ họa một câu: "Đến lúc đó, bọn họ có khi còn trình diễn các loại động tác đẹp mắt, chú nghĩ đám trẻ tuổi các cháu sẽ thích."
Mắt Lương Chấp sáng ngời: "Mong đợi."
Sau đó, xe không đón thêm đồng nghiệp nào khác mà đi thẳng đến câu lạc bộ trượt ván, mãi đến lúc xuống xe, Lương Chấp mới nhìn thấy nhóm đồng nghiệp, hóa ra họ đã lái xe khác đến đây từ sớm.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Xem ra là chú Lục cố ý không cho tao ngồi ghế phụ, quả nhiên chú ấy vẫn tức giận."
Hệ thống nói: "Ổng chỉ không muốn cậu huệ ra người ông mà thôi."
Lương Chấp: "Hừ, làm chú ấy thất vọng rồi!"
Hệ thống: "......" Cậu ra vẻ hãnh diện là làm gì đấy? Lần này không say xe nên tưởng mình trâu bò phỏng?
Lương Chấp đi theo phía sau Lục Nhất Phong, rất nhanh, có một ông chú với vóc dáng đẹp đi tới ôm Lục Nhất Phong, hai người cười quen biết.
Lục Nhất Phong nói: "Trần Kình, đã lâu không gặp."
Trần Kình cười nói: "Tôi xem bộ dáng của ông, còn tưởng rằng đã quay trở lại thời còn ăn cơm ở căn-tin trường."
Trần Kình là đội trưởng câu lạc bộ trượt ván, sau khi tốt nghiệp thì bắt đầu yêu thích trượt ván, bằng vào yêu thích và tài chính tự thân, thành lập câu lạc bộ, hai mươi năm đã qua, thành viên câu lạc bộ đông lên, mấy hôm trước có thành viên đạt giải thưởng nên mới mời Lục Nhất Phong qua, thuận tiện quảng bá hoạt động của câu lạc bộ trượt ván.
Lương Chấp nhìn logo của câu lạc bộ, là từ tiếng Anh trong hai màu trắng đen, dịch ra tiếng Trung nghĩa là vĩnh viễn nhiệt tâm.
Cậu cầm máy ảnh trong tay chụp một tấm, quay đầu lại đã thấy bên cạnh Thẩm Quyền có hai vị mỹ nữ với thân hình nóng bỏng, một cô thậm chí còn khoác tay lên vai hắn, đầy mập mờ.
Hệ thống thấy thế, nói: "Không hổ là nhân vật chính, đào hoa bay khắp nơi."
Lương Chấp: "......" Rắm cầu vồng này cậu không thích, rút về đi!
Lúc Lương Chấp đi qua, hai cô gái đẹp thậm chí còn đứng hai bên Thẩm Quyền, bày sẵn tư thế, cười gọi: "Cậu em phóng viên nhanh tới chụp cho bọn chị một tấm nào."
Ai là cậu em phóng viên! Lương Chấp tuy chua lè trong lòng, nhưng lại không thể phủ nhận, cảnh trước mắt này vẫn thật là vui tai vui mắt, cậu nâng máy ảnh chuẩn bị chụp, thì Thẩm Quyền xua tay kêu dừng.
"Thật xin lỗi, tôi không tiện chụp hình lắm." Giọng Thẩm Quyền ôn hòa, đồng thời giữ một khoảng cách với hai người đẹp.
Lương Chấp đứng một bên nhìn, nói với hệ thống: "Không hổ là nhân vật chính, trước khi chân mệnh thiên nữ xuất hiện, đều đi con đường cấm dục, nhưng mà mày nói xem rốt cuộc khi nào nữ chính xuất hiện?"
Hệ thống: "Sau khi cậu chết."
Lương Chấp im lặng một hồi: "Mày nói gì?"
Hệ thống nhấn mạnh lại lần nữa: "Sau khi cậu chết, nữ chính sẽ xuất hiện."
Hệ thống vốn nghĩ nó nói lời này sẽ làm Lương Chấp khó chịu, ai ngờ Lương Chấp nở một một nụ cười quỷ dị.
Lương Chấp nói: "Khà khà, thế thì tốt, cái này chứng tỏ chỉ cần tao ở bên cạnh Thẩm Quyền, nữ chính sẽ không đến quấy rầy bọn tao."
Hệ thống: "......" Tính sai.
Lương Chấp vốn là người có ý chí ngoan cường, biết được chuyện này từ miệng hệ thống, khát khao muốn sống lại bộc phát mãnh liệt.
Hai người đẹp còn muốn xin cách liên lạc với Thẩm Quyền, nhưng đều bị Thẩm Quyền từ chối với thái độ xa cách lễ phép.
Từ khi hung thủ trong vụ án Hoa bách hợp ở thành phố B tự sát, mọi người trong cục cảnh sát ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực từ cấp trên trong khoảng thời gian trước làm mỗi người ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Chỉ có ba Thẩm với vết thương ở chân tiếp tục tập trung điều tra tiếp, ông vẫn còn chuyên tâm vào vụ án Hoa bách hợp, ông cho rằng hai tên hung thủ tự sát không có nghĩa là nó đã chấm dứt.
Cấp trên tuy cũng đồng ý với cái nhìn của ba Thẩm, nhưng hiện tại, vụ án đã công bố với truyền thông, vì trấn an dân chúng nên cảnh sát tuyên bố tất cả đã chấm dứt, cho nên khi còn chưa xảy ra bất cứ vụ việc mới có liên quan đến vụ án Hoa bách hợp, đại bộ phận lực lượng cảnh sát sẽ phải đi điều tra những vụ án khác.
Ba Thẩm tạm thời rảnh rỗi nên giám thị Thẩm Quyền lại siết chặt hơn, cũng may người bị sai đi giám thị Thẩm Quyền là Thẩm Quang Minh, anh giấu nhẹm chuyện Thẩm Quyền cùng Lương Chấp đi câu lạc bộ trượt ván trước mặt ba Thẩm.
Thẩm Quyền cũng không hy vọng mình lên báo và bị ba Thẩm nhìn thấy.
Hai người đẹp đành thất vọng rời đi, Thẩm Quyền rốt cuộc được giải thoát, vừa quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt rực lửa của Lương Chấp.
Thẩm Quyền nhướn mày, tưởng rằng Lương Chấp ghen tị với đãi ngộ của hắn, nói: "Nếu cậu thích, anh có thể giúp cậu lấy phương thức liên lạc."
Lương Chấp lập tức từ chối: "Không cần, nói thật thì nhìn còn không đẹp bằng Mục Dư Tâm."
Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Chấp sửng sốt, sau đấy rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Đang lúc Lương Chấp tự khinh bỉ mình là đồ u mê nhan sắc ở trong lòng, Thẩm Quyền nói một câu: "Quên tên đó đi."
Lương Chấp: "???"
Không đợi Lương Chấp giải thích, Lục Nhất Phong gọi cậu qua làm việc.
Thẩm Quyền mỉm cười nói: "Cậu đi đi, anh đi thăm quan một chút." Nói xong, hắn tiêu sái đi mất.
Lương Chấp khóc không ra nước mắt: "Hệ thống, toang rồi, hình như Thẩm Quyền hiểu lầm tao thích Mục Dư Tâm."
Hệ thống vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn khoét thêm một dao: "Không chỉ như thế, hắn còn cho rằng cậu quên không được vị đại lão nữ trang kia."
Lương Chấp trúng một dao ngay ngực, bi phẫn muốn chết.
Phỏng vấn chủ yếu do Lục Nhất Phong phụ trách, Lương Chấp chỉ chụp ảnh, nhưng trước lúc phỏng vấn, Trần Kình liên tục gọi điện thoại.
Trần Kình cười xin lỗi Lục Nhất Phong: "Thằng oắt kia không biết chạy biến chỗ nào, gọi không được, tôi đã nói với nó hôm nay các ông đến đây."
"Không sao." Lục Nhất Phong thật ra không ngại ở chỗ này lâu thêm một chút, "Tôi thấy mặt ông cũng không tức giận đến vậy, nói đi, là cậu thành viên mà ông tâm đắc nhất ấy à?"
Trần Kình lấy điện thoại di động, nhấn mở một đoạn video, chỉ vào người thanh niên đang biểu diễn: "Thằng nhóc này là Đoạn Nhan Chính, hiện tại là tấm biển quảng cáo di động của câu lạc bộ bọn tôi, kỹ thuật mạnh, mặt mũi đẹp trai, phần lớn thành viên nữ mới gia nhập vào chỗ bọn tôi đều hâm mộ nó, thi đấu trượt ván lần này cũng là nó đạt giải nhất."
Lương Chấp nhìn video, Đoạn Nhan Chính nhuộm tóc màu xanh xám quả thật là lóa mắt hơn cả những người khác, nhất là lúc biểu diễn các loại động tác trên không trung, tính chuyên nghiệp rất cao.
Trần Kình lại không liên hệ được với Đoạn Nhan Chính, Lục Nhất Phong đề nghị trước cứ phỏng vấn và chụp ảnh những người khác, phần Đoạn Nhan Chính bổ sung sau cũng không có vấn đề gì.
Phỏng vấn tiến hành đến giữa trưa thì chấm dứt, Trần Kình gọi người đi mua KFC chiêu đãi mọi người.
Lương Chấp cầm hai phần đồ ăn đi tìm Thẩm Quyền để ăn cùng nhau, cậu đặt đồ ăn ở trên ghế, còn mình thì chạy ra ngoài tìm người.
Lục Nhất Phong nhìn như đang nói chuyện phiếm với Trần Kình, thật ra ông vẫn chú ý Lương Chấp, thấy cậu rời khỏi đấy, ánh mắt ông dừng lại trên hai phần đồ ăn đặt ở ghế.
Lương Chấp chọn đồ ăn là hamburger và gà cuốn, Lục Nhất Phong nhớ rõ Lương Chấp không ăn hamburger, cho nên phần gà cuốn kia nhất định là phần Lương Chấp ăn.
Cơ hội. Ánh mắt Lục Nhất Phong hơi trầm xuống.
Lương Chấp đi một lúc, Thẩm Quyền mới trở lại câu lạc bộ trượt ván.
"Này, anh đẹp trai, đến ăn cùng bọn em đi ~" Có người đẹp chào gọi Thẩm Quyền.
"Cám ơn, mọi người ăn đi." Thẩm Quyền dịu dàng từ chối, vừa rồi hắn đi dạo một chút, câu lạc bộ trượt ván có rất nhiều chỗ không có camera giám sát, có cả góc hẻo lánh không người, rất thích hợp để ra tay giết người.
Hắn ở trong đầu sắp xếp những hành động Lục Nhất Phong có khả năng làm, tưởng tượng ra hơn mười cách giết người.
"Thẩm Quyền." Lục Nhất Phong gọi hắn, chỉ vào hai phần đồ ăn đặt trên ghế, "Đây là cho cháu và Lương Chấp, chú vừa rồi nhìn thấy nó ra ngoài, cháu cầm đồ đi tìm nó ăn chung đi."
Thẩm Quyền gật đầu, xách cái túi to đi ra ngoài.
Lục Nhất Phong thấy thế, mừng thầm trong lòng, đợi Lương Chấp ăn gà cuốn có chất độc xong, Thẩm Quyền là người ở gần nhất chắc chắn sẽ thành kẻ bị cảnh sát nghi ngờ đầu tiên.
Lục Nhất Phong nghĩ thì đẹp đấy, nhưng ông không ngờ rằng Thẩm Quyền vừa ra khỏi cửa, việc đầu tiên làm không phải là tìm Lương Chấp, mà là vứt cả túi đầy đồ ăn vào thùng rác.
Thẩm Quyền không thích ăn đồ ăn nhanh như KFC, huống chi hắn nghĩ tới Lương Chấp nói cậu bị say xe, nếu để đối phương ăn ba cái đồ này, lúc đi về mà ói, lúc đó thảm nhất chính là hắn.
Lúc này, chính Thẩm Quyền cũng quên khuấy ý định muốn cho Lương Chấp chết ở đây, hắn quay người đi ra tiệm ăn bên ngoài, gọi một phần cháo trắng và đồ ăn kèm.
Cuối cùng, hắn tìm thấy Lương Chấp ở tầng cao nhất trong câu lạc bộ, nơi đó cũng là sân cho thành viên câu lạc bộ chơi trượt ván.
Lương Chấp nhìn thấy Thẩm Quyền bèn chạy qua: "Thẩm ca, anh đi đâu vậy, em tìm mãi."
Thẩm Quyền nói: "Anh cũng tìm cậu mãi, anh đem đồ ăn đến đây, ăn ngay tại chỗ này đi."
Không đợi Lương Chấp cảm động vì Thẩm Quyền đi tìm mình, cậu đã nhìn thấy Thẩm Quyền lấy từ túi ra hộp đồ ăn đựng đầy cháo trắng cùng đậu phộng, cải bẹ muối ớt.
Lương Chấp: Gà cuộn, khoai chiên và Coca của em đâu?
Túi trống được Thẩm Quyền để qua một bên, hắn nói: "Ăn đi."
Lương Chấp cảm thấy mình phải đấu tranh: "Thẩm ca, dưới lầu có KFC, để em đi lấy."
Thẩm Quyền nhíu mày: "Mấy thứ đồ ăn nhanh không có dinh dưỡng, đây là cháo anh mua riêng cho cậu đấy."
Lương Chấp không tin nửa câu sau của Thẩm Quyền là thật, cậu ngồi xuống, đau khổ ăn cháo, cảm giác tim mình như cái túi trống kia, bị Thẩm Quyền đào không còn gì.
Hai người ăn xong thì trở về dưới lầu, Lương Chấp nói: "Cám ơn Thẩm ca, cháo ngon lắm."
Thẩm Quyền nghe ra lời cảm ơn của Lương Chấp thật miễn cưỡng, tâm tình hắn sung sướng, nói: "Không khách khí, nếu cậu thích ăn cháo như vậy, đợi sau khi về, anh sẽ thường thường nấu cho cậu ăn."
Lương Chấp không dám trả lời, cậu đoạt túi trong tay Thẩm Quyền, nói nhanh: "Thẩm ca, em đi vứt rác, anh về trước đi."
Thẩm Quyền nhìn bộ dạng chạy trối chết của Lương Chấp, mơ hồ cảm thấy mình đã nắm được cách làm Lương Chấp ăn quả đắng.
Lương Chấp sau khi chạy mất, cậu quay đầu để xác định Thẩm Quyền không đi theo mới nhẹ nhàng thở ra, bộ dạng cậu như vừa sống sót sau tai nạn, cậu nói với hệ thống: "Mày nói ảnh sẽ không thật sự định nấu cháo cho tao ăn cả đời chứ?"
Hệ thống nói: "Không cần lo lắng, cả đời của cậu không dài như vậy đâu."
Lương Chấp: "......" Nghe hông vui nha.
Lương Chấp vừa đi vừa vung vẩy túi rác trong tay, đi đến thùng rác được đặt ở góc râm, đang chuẩn bị bỏ túi rác vào, cậu đột nhiên thấy có một nhúm lông xù nằm trong thùng rác.
Thùng rác ở chỗ này bình thường chỉ chứa hộp cơm mua ngoài của câu lạc bộ, cho nên vẫn rất sạch sẽ, Lương Chấp cũng không có tâm lý ngại ngần, cậu tới gần xem thử, vừa thấy thì bị dọa sợ.
Nhúm lông xù kia hóa ra là một con mèo trắng, con mèo cuộn người lại, trong miệng sùi ra nước bọt, thân thể không nhúc nhích.
Lương Chấp rùng mình trong lòng, không dám đưa tay chạm vào nó, chỉ biết gọi hệ thống.
"Hệ thống......"
Hệ thống biết Lương Chấp muốn nói gì: "Nó đã chết."
"Mẹ nó, ai lại tàn nhẫn như vậy!" Lương Chấp phẫn nộ, ý nghĩ đầu tiên của cậu là có người ngược đãi mèo, sau đó vứt xác, cậu đưa tay định ôm mèo ra.
Lúc này, sau gáy Lương Chấp đột nhiên bị đau, có một viên đá nhỏ rơi trên mặt đất, cậu ôm đầu xoay người lại, liếc mắt đã thấy có một thanh niên ngồi ở trên cao.
Cậu thanh niên ngồi trên lan can, nhìn Lương Chấp với ý cười.
Lương Chấp nhận ra đối phương nhờ mái tóc nhuộm xanh xám bắt mắt, đó chính là quán quân môn trượt ván Đoạn Nhan Chính, cậu gọi hướng đối phương: "Cậu làm gì lại lấy đá ném tôi?"
Nụ cười của Đoạn Nhan Chính càng tươi hơn, y chính là dựa vào khuôn mặt như gió xuân ấm áp được người người thích này mà câu mất tim của biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ.
Đoạn Nhan Chính nói: "Tôi nếu là cậu, trước khi ôm con mèo ra sẽ cân nhắc cẩn thận, dù sao nó chết vì trúng độc, ngộ nhỡ độc kia chỉ cần chạm vào là chết, thế thì cậu cũng lên đường đấy."
Lương Chấp ở rất nhiều thời điểm đều là thần kinh thô, làm người ta có cảm giác cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng cậu cũng có lúc sâu sắc nhạy bén, tuy rằng lúc đấy thật ngắn ngủi.
Lúc này, sâu sắc nhạy bén của cậu được k1ch thích ra ngoài: "Làm sao cậu biết con mèo chết vì trúng độc? Có phải cậu làm không?"
"Oan quá." Đoạn Nhan Chính giơ tay lên ra vẻ vô tội, "Tôi chỉ là một nhân chứng, con mèo này bị đồ ăn trong thùng rác thu hút, ăn nhầm đồ ăn có độc nên mới chết."
Lương Chấp không thay đổi điểu cảm, thu hồi ánh mắt, cậu đi đến trước thùng rác, hỏi hệ thống: "Có thể đụng vào không?"
Hệ thống tuy sẽ không hỗ trợ Lương Chấp khi cậu gặp nguy hiểm, nhưng thời gian còn lại, nó còn đáng tin cậy hơn cả Lương Chấp: "Tránh nước bọt trên miệng mèo là được."
Lương Chấp nghe vậy, đưa tay ôm mèo ra, cẩn thận đặt trên mặt đất.
Người dù có thích động vật nhỏ tới đâu, nghe thấy Đoạn Nhan Chính nói cũng sẽ không đụng vào mèo nữa, nhưng Lương Chấp vẫn trực tiếp ôm mèo ra.
Đây là l0 mãng sao? Đoạn Nhan Chính không cho là như vậy, bởi vì y biết rất rõ ràng Lương Chấp là ai.
Có thể tránh được sáu lần ám sát -- thật đúng là đặc biệt.
Là admin của website giết người, Đoạn Nhan Chính lúc này sinh ra hứng thú với Lương Chấp.
Ai cũng không thể ngờ rằng, Đoạn Nhan Chính nhìn qua là một cậu thanh niên trẻ tuổi lại có sức hấp dẫn vô hạn, cách đây nhiều năm đã sáng lập website giết người kinh khủng.
Vì thái độ của Đoạn Nhan Chính với cái chết của con mèo nên ấn tượng đầu tiên của cậu với y cực kém, cậu đặt con mèo xuống, rồi đi xem xét rác trong thùng.
Dựa theo lời Đoạn Nhan Chính, còn mèo bị đồ ăn thu hút nên lại đây, thùng rác chỗ này rất sạch sẽ, tần suất đổ rác nhất định là rất cao, cho nên thứ con mèo ăn nhầm hẳn là mới vừa bị vứt vào.
Hơn nữa, ai vứt rác cũng đều cột miệng túi lại, chỉ cần nhìn xem túi rác nào bị rách là biết con mèo ăn nhầm đồ ở đó nên mới chết.
Lương Chấp móc ra mấy bao to, lúc này cậu lại ngửi được mùi thịt rất thơm.
Mùi hương quen thuộc này, Lương Chấp rốt cuộc đào được đến chỗ tỏa ra mùi thơm, trên túi in logo KFC màu đỏ, mặt ngoài túi bị xé rách, có thể nhìn thấy bên trong có hamburger vẫn còn trong giấy gói.
Lương Chấp lôi cái túi ra, vì bị rách, đồ ăn bên trong rơi toàn bộ ra ngoài.
Hamburger, khoai tây chiên, gà cuốn, Coca Cola.
Lương Chấp nhìn đống đồ ăn chưa được đụng tới, có một món duy nhất bị xé giấy gói ngoài, có cả dấu bị cắn, chính là thịt gà cuốn. Cậu lạnh cả người.
Túi đồ ăn này không phải là phần của cậu sao? Tại sao lại ở trong thùng rác?
Lương Chấp nhớ tới Thẩm Quyền mua cháo, cậu nhận ra đây là túi đồ ăn bị Thẩm Quyền vứt, chứ người bình thường sẽ không có lý do gì để vứt cả một túi đồ ăn chưa được đụng đến như thế.
Nếu không nhờ Thẩm Quyền không thích ăn thức ăn nhanh, vậy ăn phải gà cuốn rồi chết sẽ chính là cậu.
Lương Chấp nhìn sang xác con mèo, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm.
Đoạn Nhan Chính nhìn Lương Chấp vẫn chống tường, lên tiếng hỏi: "Này này, cậu có sao không?"
Lương Chấp bình ổn lại con tim đang đập kinh hoảng, cậu không nghĩ lần ám sát mới lại tới nhanh như vậy, tần suất có thể còn nhanh hơn trước kia.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Không hổ là nhân vật chính, tao gặp được ảnh xong, mấy tên sát nhân bắt đầu sốt ruột, đẩy nhanh tốc độ muốn giết tao."
Hệ thống đã chết lặng với những lần tâng bốc nhân vật chính của Lương Chấp, nhưng nó không ngờ sau khi đối phương may mắn tránh được một lần ám sát, còn có thể tiếp tục tâng bốc như vậy.
Hệ thống tận tình khuyên bảo: "Thôi bớt lại đi, không cần gồng nữa."
Tố chất tâm lý của Lương Chấp khác hẳn người thường, cậu nhanh chóng phát hiện trọng điểm của lần ám sát này.
"A? Nói như vậy là Thẩm Quyền đã cứu tao!"
Hệ thống nghe vậy, chợt lạnh trong lòng: đến nữa, tên này sắm bắn rắm cầu vồng nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]