Lương Chấp tỉnh lại từ hôn mê, cơn đau lan khắp cổ, cũng khó trách, cổ cậu đằng trước thì bị dao cứa, đằng sau thì bị đánh.
"Ai da......" Cậu hít hà một hơi, mở mắt mới phát hiện cảnh xung quanh nhìn khá lạ lẫm, hình ảnh trước khi hôn mê dần nổi lên trong đầu, cậu theo phản xạ bắt đầu tìm Thẩm Quyền, nhưng vừa quay đầu thì đã thấy ngay Thẩm Quyền ở bên cạnh.
Từ từ? Lương Chấp cúi đầu nhìn chính mình, tay chân cậu đều đang bị cột chặt vào ghế.
Thẩm Quyền nghe thấy động tĩnh bên cạnh, hắn nhíu mày, như đang bất mãn Lương Chấp làm ồn, hắn nói: "Bình tĩnh một chút."
Lương Chấp gồng tay gồng chân, thân thể cũng giãy dụa để thoát khỏi dây trói, cậu trợn mắt, nói: "Tình huống thế này thì em làm sao mà bình tĩnh được? Chúng ta bị bắt cóc rồi! Còn có, tại sao Thẩm ca ngồi đây mà không bị gì cả?"
Đúng vậy, bị trói ở trên ghế chỉ có Lương Chấp, còn Thẩm Quyền thì ngồi bên cạnh, nhìn qua khá bình thản.
Thẩm Quyền nói: "Mục tiêu của Đoạn Nhan Chính là tôi."
Lương Chấp nghe thế thì sửng sốt.
"Tôi chỉ ở đây để phối hợp với y, hoàn thành một việc." Cách nói của Thẩm Quyền như tôn thân phận hắn lên một bậc, hoàn toàn không giống người bị bắt cóc.
Lương Chấp cảm giác đây là một đoạn quan trọng trong cốt truyện: "Thế tại sao em cũng bị bắt theo luôn?"
Lương Chấp không nhắc thì thôi, vừa nói tới, ánh mắt Thẩm Quyền lạnh vài phần, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bat-tro-thanh-muc-tieu-so-mot-cua-nhan-vat-phan-dien/2465567/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.