Tuy súng là súng giả, nhưng khí thế của Hồ Bình Phàm tỏa ra không khác gì gã đang cầm súng thật.
Ít nhất, Đoạn Nhan Chính không xoay người lại nhìn, tuy Hồ Bình Phàm nhìn cỏ vẻ rất nhã nhặn, nhưng với gã, chuyện giết người bình thường như chuyện ăn ngủ mỗi ngày.
Đoạn Nhan Chính tuyệt đối không lấy mạng mình ra để cược Hồ Bình Phàm có dám bắn hay không, huống chi mục đích dụ đối phương tới đây của y đã hoàn thành, y nói: "Lão Đại, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện."
Hồ Bình Phàm nhíu mày, nói: "Đừng có gọi bằng tên đấy, tôi bây giờ cũng không phải là đại ca của băng buôn thuốc phiện nữa."
Đoạn Nhan Chính: "Vậy --- bệnh nhân Hồ?"
Lúc trước, y điều tra được hồ sơ của Hồ Bình Phàm ở bệnh viện tâm thần, nhưng mà chờ y chạy tới nơi, đối phương đã xuất viện từ lâu.
Hồ Bình Phàm chọc khẩu súng giả vào Đoạn Nhan Chính, nói: "Còn nói vớ vẩn nữa thì đừng trách tôi nổ súng thật."
Đoạn Nhan Chính ngoan ngoãn: "Hồ ca."
Hồ Bình Phàm thu "súng" của gã lại, gã ngồi xuống cạnh Lương Chấp, chào hỏi thân mật: "Chào cậu."
"Chào......" Lương Chấp rất muốn khống chế gã phản diện - ngọn nguồn mọi bi kịch của Thẩm Quyền, nhưng đối diện có Đoạn Nhan Chính, súng của tên đó không phải là súng giả bằng tay.
Hồ Bình Phàm không hứng thú lắm với Lương Chấp, chào một tiếng rồi tự cầm ấm trà, rót cho mình một tách, rồi từ tốn thưởng thức, gã nói: "Tôi đã đến đây rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bat-tro-thanh-muc-tieu-so-mot-cua-nhan-vat-phan-dien/2465562/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.