Dám bịa ra câu chuyện này để thu hút sự chú ý của Ngu Bạch Đường, thật quá đáng. Giản Nhiên không vui, nhưng giọng điệu lại mang chút dè dặt mà chính mình cũng không nhận ra, "Có cần tôi giúp cậu tìm ra kẻ lừa đảo này không?"
Đợi bắt được người, trước tiên cho vào bao tải rồi đánh một trận đã.
Ngược lại với mong đợi, Ngu Bạch Đường lại do dự, "Nhưng bà ấy kể rất nhiều chuyện chỉ có tôi và bà ngoại biết."
Bà ấy nói: [Đường Đường, không biết con còn nhớ không, hồi nhỏ trước cửa nhà bà ngoại có một cây hoa hoè, đến mùa xuân, cả khu phố đều ngập tràn hương hoa hoè thoang thoảng. Bà ngoại làm bánh bao và bánh năm mới ngon nhất.
Trên chiếc TV cũ trong phòng khách có một dãy hình dán màu hồng, là mẹ dán trước khi mang thai con một năm.
Còn nữa, dây điện trong khu phố bị lão hoá, mỗi khi mùa hè đến thường xuyên bị cúp điện. Lúc đó, mẹ và bà ngoại sẽ mang ghế xích đu ra dưới gốc cây hóng mát...]
Như sợ Ngu Bạch Đường không tin, tài khoản tên "Thư Mặc Nhiễm Trà Hương" này kể chi tiết vô số chuyện nhỏ mà chỉ người thực sự sống ở đó mới biết.
Tàu đã chạy một đoạn, bà ấy cũng kể một đoạn. Với giọng điệu dịu dàng, hoài niệm, không ai có thể từ chối.
Ngu Bạch Đường đờ đẫn.
Bộ não vốn thông minh của cậu lúc này hoàn toàn đình trệ, chỉ có giác quan thứ sáu truyền tải một tín hiệu rõ ràng: Người đối diện thật sự là người mà từ khi có nhận thức cậu đã không còn gặp, có quan hệ máu mủ với cậu, nên được gọi là "mẹ".
Cuối cùng, lời của "Thư Mặc Nhiễm Trà Hương" có chút buồn bã,, [Thực ra... sau khi trở về nước, mẹ đã đến nhà chúng ta vài lần, nhưng các cụ trong khu phố nói, hai người đã chuyển đi từ lâu.]
[Khi mẹ nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể nhận ra con, mẹ đã nhìn thấy video phát trực tiếp của con trên màn hình, trực giác của một người mẹ nói với mẹ rằng, con chính là con trai của mẹ, chúng ta rất giống nhau.]
[Bạch Đường, tối nay con có muốn gặp mẹ không?]
[Mẹ thật sự rất nhớ con...]
Ngu Bạch Đường ngơ ngác gõ chữ: [Con...]
Ngu Bạch Đường đã từng nghĩ đến mẹ sao?
Đương nhiên đã từng.
Hồi nhỏ mỗi khi bệnh, Ngu Bạch Đường không ít lần tưởng tượng ra dáng vẻ của mẹ, tưởng tượng bàn tay ấm áp mềm mại của mẹ vỗ về lưng mình, ru mình vào giấc ngủ.
Ngu Bạch Đường đã từng trách mẹ sao?
Tất nhiên cũng đã từng.
Trách mẹ sinh ra nhưng không nuôi dưỡng, vô trách nhiệm để cậu và bà ngoại nương tựa vào nhau, trách mẹ để lại một chuỗi tin đồn xấu, khiến cậu bị bạn bè đồng trang lứa bắt nạt, chế giễu.
Đến khi Ngu Bạch Đường lớn lên, hiểu chuyện, bà ngoại nói cho cậu biết sự thật, cậu liền hoàn toàn dập tắt những suy nghĩ viển vông đó.
Ngoài việc chưa gặp ba mẹ ruột, cậu không thiếu gì so với "con nhà người ta", cậu có bà ngoại là đủ rồi.
Và bây giờ, cơ hội thực hiện ước nguyện thời thơ ấu đang ở ngay trước mắt, trong tầm tay.
"Ngày mai đi." Khi nhấn nút gửi, Ngu Bạch Đường đột nhiên có cảm giác như mọi việc đã được sắp xếp. Cứ như vậy đi, dù thật hay giả, tốt hay xấu, cậu thực sự nên gặp người được gọi là mẹ một lần.
Thư Mặc Nhiễm Trà Hương gửi đến một biểu tượng cảm xúc khóc, [Thật sao?]
[Tốt quá... Thật là tốt quá, lúc nào cũng được, chỉ cần con muốn [khóc]]
[Ôi, mẹ mải vui quá, quên mất con vừa quay xong chương trình chắc hẳn rất mệt, gặp vào buổi tối có quá gấp không, hay để nghỉ thêm vài ngày nữa.]
[Không cần. Con hiểu tâm trạng của cô, nhưng để tránh xảy ra những chuyện khó xử, con đề nghị chúng ta trước tiên làm xét nghiệm ADN, rồi mới nói chuyện tiếp.] Lời của Ngu Bạch Đường có phần lạnh lùng, trạng thái "đang nhập" của tài khoản Thư Mặc Nhiễm Trà Hương hiện lên hai lần, cuối cùng mới hồi âm,
[Được thôi, mẹ cũng hiểu nỗi lo của con.]
Khi Ngu Bạch Đường đang suy nghĩ về địa điểm gặp mặt, Giản Nhiên bất ngờ nói, "Chín giờ sáng mai, gặp ở bệnh viện Nhân Dân đường Đông Hồ, làm xong có thể đến nhà hàng Ấn Tượng Thời Quang gần đó ăn chút gì đó."
"Hả?"
Ngu Bạch Đường quay đầu, Giản Nhiên mỉm cười nói, "Bạn của tôi mở, tôi là cổ đông thứ hai. Ở đó rất riêng tư, không phải lo bị chụp hình."
"Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ nói với cậu ta, bảo cậu ta chuẩn bị trước."
"Được," Ngu Bạch Đường gật đầu, ngừng một chút rồi nói, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, tôi cũng muốn được đền đáp. Đền đáp chính là... chính là cậu có thể đưa tôi đi cùng được không?" Giản Nhiên thăm dò hỏi.
Ngu Bạch Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của hắn, rồi sau hai giây mới chậm rãi rời mắt, "Tuỳ cậu."
"Một lời đã định, ai nuốt lời là heo con."
"Ừ, một lời đã định."
Được sự đồng ý, Giản Nhiên nhắn tin cho Giang Nhuế, nói rằng tuần này họ không về nhà và nhận được phản hồi của mẹ với ba câu hỏi liên tiếp đầy yêu thương: [Tại sao vậy?]
[Mẹ sẽ gọi người mang vài thùng hải sản và thịt bò tươi cắt tay cho các con, trên đảo không có đồ ăn nào ngon, mẹ và chị dâu con lo lắng lắm.]
Rất nhanh đã đến giờ hẹn gặp, Giản Nhiên lái xe, nửa đường nhận được điện thoại từ bạn thân, "Ôi trời, anh Nhiên, khách hàng mà anh nói muốn tiếp đón... là cô ấy sao? Đẹp quá, cô ấy là ngôi sao hả? Sao em chưa thấy cô ấy trong giới bao giờ?"
Giản Nhiên chép miệng, "Những việc tao giao mày đã làm xong chưa, đừng hỏi những gì không nên hỏi."
"Tao cảnh cáo mày, nếu hôm nay có bất kỳ thông tin nào bị lộ ra ngoài, đừng trách tao không nể tình anh em."
"Vâng vâng," bạn thân của hắn hận không thể giơ ba ngón tay lên thề, "Em đảm bảo, dù trời có sập em cũng không tiết lộ nửa chữ."
Trong lòng lại lo lắng: làm gì bí mật thế này, không phải có chuyện gì khuất tất đó chứ?
Khi thấy Ngu Bạch Đường đi cùng, người bạn này quay lưng lại lén tát mình hai cái: Cho mày nhiều chuyện! Cho mày đoán mò!
Sau khi lấy mẫu máu và tóc, Ngu Bạch Đường dừng bước ở hành lang. Do Giản Nhiên đã nhờ người quen giúp, kết quả xét nghiệm sẽ có vào buổi chiều, nhưng cậu lại có cảm giác như đang bước trên mây, hoàn toàn không có vẻ phấn khích như những nhân vật trong chương trình tìm người thân, thậm chí không có chút vui mừng nào.
"Có vào không?" Giản Nhiên hỏi nhỏ.
"Đi thôi." Ngu Bạch Đường hít một hơi sâu, đẩy cửa phòng nghỉ.
Cánh cửa kêu kẹt một tiếng, người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ gạch ngẩng đầu lên, đứng dậy với vẻ mặt mừng rỡ, "Đường Đường!"
Bà ấy rất đẹp, trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, điểm nổi bật nhất ngoài đôi mắt quyến rũ là mái tóc dày như tảo biển.
Chỉ một cái nhìn, Giản Nhiên đã biết đối phương không nói dối, nét mặt của họ rất giống nhau, chỉ khác nhau ở khí chất, một người như lửa, một người như băng.
Đôi mắt của người phụ nữ lướt qua Giản Nhiên, "Cậu này là...?"
"Chào cô, con là Giản Nhiên, là... bạn của Ngu Bạch Đường, cô gọi con là Tiểu Giản cũng được." Giản Nhiên lịch sự đưa tay ra, bắt tay với bà ấy, sau đó lén nhìn Ngu Bạch Đường.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Giản Nhiên luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, ánh mắt bà ấy nhìn mình dường như quá mãnh liệt. Vì nghĩ đến việc bà ấy rất có thể là mẹ của Ngu Bạch Đường, hắn nén lại những suy nghĩ lộn xộn.
"Bạn của con... thật là một thanh niên tuấn tú lịch sự. Nhìn mẹ này, gặp con mà quên hết mọi thứ, nào, ngồi xuống nói chuyện đi."
Bà dịu dàng nhìn thanh niên đối diện, chưa kịp mở miệng đã rơm rớm nước mắt, những giọt lệ lăn dài trên má, "Những năm qua, con và bà ngoại sống thế nào?"
"Đều tại mẹ không tốt, năm đó không từ mà biệt, chắc hẳn bà ngoại đã rất đau lòng, không muốn gặp mẹ nữa. Bà không khoẻ, chuyện mẹ trở về tạm thời đừng nói với bà."
"Con biết." Ngu Bạch Đường ngừng một lát, rút hai tờ giấy đưa cho bà ấy, "Lau đi, cô... Kinh."
Kinh Lan Tranh cố nặn ra nụ cười, cảm thán nói, "Thoắt cái con đã lớn thế này rồi, mẹ nhớ khi con mới sinh ra, chỉ là một cục mềm mại nhỏ xíu... Đường Đường, mẹ biết những năm qua mẹ đã làm nhiều chuyện sai lầm, dù có lý do gì cũng không nên bỏ rơi con, việc con khó chấp nhận là điều bình thường, nhưng mẹ hy vọng con có thể cho mẹ một cơ hội để bù đắp, được không?"
Giản Nhiên liếc nhìn Ngu Bạch Đường một cái, thay cậu nói, "Cô Kinh, Đường Đường, đây không phải chỗ nói chuyện, bên cạnh có nhà hàng môi trường tốt, chúng ta đến đó vừa nói chuyện vừa đợi kết quả."
"Được được." Kinh Lan Tranh gật đầu đồng ý.
Lấy được thực đơn, Kinh Lan Tranh lướt qua rồi đẩy đến trước mặt Ngu Bạch Đường, "Đường Đường gọi món đi, mẹ không biết các con thích ăn gì, có kiêng gì không."
Trong lúc chờ món ăn, Kinh Lan Tranh không kìm được hỏi, "Đường Đường, có thể kể cho mẹ nghe về những chuyện hồi nhỏ của con không?"
Ngu Bạch Đường cụp mắt, "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là học hành và đi làm kiếm tiền."
Vì bận rộn, cậu không thấy khổ, ngược lại, những ngày chỉ tiêu không kiếm tiền mới làm cậu lo lắng.
Ngu Bạch Đường nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Giản Nhiên nghe mà thấy không thoải mái, đến khi hoàn hồn, Kinh Lan Tranh đã nghẹn ngào khóc, "Xin lỗi Đường Đường... mẹ không biết... lúc đó mẹ không nghĩ đến nhiều như vậy."
Đúng lúc đó, điện thoại của Giản Nhiên reo lên, là từ bệnh viện.
Đối phương nói, "Cậu Giản, kết quả đã có."
"ADN của hai người có độ tương đồng lên đến 99,99%, xác nhận là quan hệ mẹ con."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, xin đừng nghi ngờ về chuyên môn của tôi."
Giản Nhiên không cố ý che giấu, giọng nói từ đầu dây truyền ra, trong phòng bao yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Kinh Lan Tranh đột nhiên đứng dậy ôm lấy Ngu Bạch Đường, giọng khàn khàn, "Con của mẹ!"
Giản Nhiên quan sát biểu cảm của bà, bắt đầu có chút không chắc chắn với nhận định ban đầu của mình.
Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm, Kinh Lan Tranh thực sự chân thành?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]