Tuấn Vũ không kiềm chế được liền trực tiếp quỳ xuống, hành động của anh làm Lệ Y giật mình giọng nói lắp bắp không ngừng nói.
"Anh…Anh đang làm cái gì vậy?"
Vừa nói cả người cô không ngừng run lên theo phản xạ, anh nhìn thấy vậy không hề giận dữ mà ngược lại dịu dàng nói.
"Cô bình tĩnh đi, tôi chỉ đang giúp cô xử vết thương ở chân thôi."
Nghe vậy Lệ Y mới dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt sợ hãi vừa rồi trở nên tốt hơn.
Một lúc sau Tuấn Vũ đứng lên tay không quên buộc vết thương cho cô, hơn nữa còn được quấn bằng khăn tạo thành một cái nơ.
"Xong rồi đấy."
Anh theo thường lệ lấy hai tay xoa mạnh, rồi quay sang nhìn cô.
Lệ Y nhìn sang thấy Tuấn Vũ nhìn mình mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, cứ vậy không gian trở nên yên tĩnh hơn.
"Cảm…Cảm ơn anh…"
Lệ Y ngập ngừng một lúc mới nói ra được, anh nhìn thấy vậy chỉ khẽ cười rồi nhìn xung quanh mà hỏi.
"Mà sao cô lại không trở về nhà đi lại ở trong rừng làm gì vậy?"
"À…ừm…thật ra là tôi đến thác nước để giặt giũ, nhưng…vì hai thùng đồ nặng nên thành ra tôi chưa đi được mấy bước đã bị ngã, nên thành ra…"
"Thành ra bị trầy xước da đúng không?"
Cô nghe thấy vậy không dám nói gì thêm Tuấn Vũ nghe vậy chỉ biết thở dài ra một hơi, quay sang nhìn thùng đồ.
"Thôi có gì hôm nay cô bị thương như vậy chắc chắn khó có thể mang hai thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bat-ga-cho-quy-thieu/2724645/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.