Quản gia nhìn thấy hành động như vậy cũng bất lực chẳng biết nên nói gì thêm, Lệ Y thấy mình làm vậy có chút khó xử, không gian bỗng chốc trở nên im lặng hơn chẳng ai nói với ai một câu cả.
"Cảm ơn bác quản gia, có gì thì cháu xin phép được rời đi trước."
Nói rồi Lệ Y đứng dậy cúi đầu xuống rồi vội vàng rời đi, quản gia nhìn thấy cũng chẳng biết mình nên nói câu gì cả.
"Thiếu gia thật sự đúng là chỉ biết trêu ngươi người khác mà, khiến ai cũng cảm thấy vậy."
Trong không gian im ắng chẳng có lấy một bóng người, chỉ có mình quản gia ở đấy không nói câu gì mà dọn dẹp bát ở trên bàn.
Còn phía bên Uyển Nhị, sau khi nghe được những lời từ Diệp Hạ nói bà ta tức tới nỗi ăn không được ngủ cũng không xong.
Thành ra hai mắt của bà ta đều toàn là vết thâm quầng ở hai bên mắt y như mắt gấu trúc vậy.
"Tsk, con với cái sao tự dưng lại có thể nói với mình những cái lời như vậy chứ?"
Uyển Nhị không hiểu nổi đứa con gái mà bà ta quan tâm còn hơn cả Lệ Y, vậy mà dám nói những lời như vậy, tức giận tới nỗi khiến bà ta nắm chặt lấy tay ở trong lòng, hai mắt đỏ hoe lên răng nghiến ken két lại.
"Nếu đã không chịu nghe theo sự sắp xếp mà mẹ nói cho con, Diệp Hạ con sẽ phải hối hận với những gì con đã không chịu nghe lời ta."
Nói rồi bà ta liền đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bat-ga-cho-quy-thieu/2724624/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.