Chương trước
Chương sau
Cảnh sát sẽ không có ánh mắt kinh khủng như vậy, tựa như mình là một cái xác trong mắt đối phương.

Thẩm Quyền cầm gậy đánh bóng chày trong tay, hắn quẹt đầu gậy dính máu lên người gã đàn ông, mãi đến lúc quần áo gã nhăn nhúm mới dừng lại.

Thẩm Quyền nói: "Đấy cũng không phải còng cảnh sát, mà là còng tay tình thú, cưng ạ."

Bộ mặt gã kia dại ra, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Quyền có thể nói câu cợt nhả như vậy.

"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."

"Cám ơn."

Xa xa lại vang lên âm thanh lần nữa, gã đàn ông mới biết mình bị tính kế, gã nghiến răng, nghiêm giọng nói: "Mày đã phát hiện tao từ sớm."

Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, gật đầu nói: "Ừ, nhưng mà tay lái của mày quá kém, đoạn thu âm kia phát cách ba phút một lần, đây là lần thứ tư rồi."

"Mày không có lời gì cần tao truyền đạt cho người khác sao?" Ý Thẩm Quyền là gã đàn ông có trăn trối gì không.

Gã lập tức luống cuống, đưa tay túm ống quần Thẩm Quyền: "Tha cho tao... Tao chắc chắn sẽ không ra tay với nó nữa."

Gã đàn ông muốn sống nên van xin Thẩm Quyền tha cho gã, nhưng biểu hiện khủng bố của Thẩm Quyền làm gã sinh tuyệt vọng.

Lúc này, người ngạc nhiên là Thẩm Quyền, hắn dùng gậy vỗ vỗ dưới cằm gã đàn ông, ra hiệu cho gã ngẩng đầu, hắn nhìn thẳng vào gương mặt đầy máu của gã, nói: "Mục tiêu của mày là chú nhóc phóng viên kia?"

Gã đàn ông thành thật trả lời: "Ừ..."

Thẩm Quyền im lặng.

Gã đàn ông tiếp tục xin tha, kết quả Thẩm Quyền tháo còng tay cho gã.

Thẩm Quyền nở một nụ cười có vẻ thân thiện: "Hiểu lầm rồi."

Gã đàn ông: "...?"

Thẩm Quyền đứng lên, nói: "Lực tao dùng không đến mức cho mày không bò dậy được, hay là mày muốn tao đưa mày vào bệnh viện?"

Gã đàn ông không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, chạy trốn khỏi người đàn ông như ác ma này.

Sau khi gã đàn ông chạy mất, Thẩm Quyền nhặt lại điện thoại di động để ở đằng xa, hắn xóa đoạn ghi âm, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.

Lương Chấp à?

Lương Chấp hoàn toàn không biết Thẩm Quyền vừa đỡ một lượt ám sát thay cậu, cũng không biết đối phương còn thả hung thủ chạy mất, cậu vừa về tòa soạn liền bị Lục Nhất Phong gọi qua.

Lục Nhất Phong 46 tuổi, tổng biên tập lâu năm của mục vụ án hình sự, trước khi Lương Chấp vào đây, có nghe ba mẹ kể lúc đối phương còn là phóng viên, ông luôn đi trước một bước, là người nhanh nhất lấy được tin tức, tốc độ thăng chức nhanh như phóng tên lửa, trở thành tổng biên tập trẻ tuổi nhất chỉ trong thời gian ngắn.

Lục Nhất Phong đeo cặp kính tròn, gương mặt nhã nhặn tuấn tú, tự mang theo phong cách của người trí thức, cặp mắt cười có những nếp nhăn nhỏ, ông thả tạp chí trong tay xuống, nói: "Hôm nay đi hiện trường lần đầu tiên, cảm giác thế nào?"

Lương Chấp không bị căng thẳng khi nói chuyện với cấp trên như những người khác, cậu thành thật nói: "Ói hết, thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn quá."

Lục Nhất Phong không hề ngạc nhiên, bình thản nói: "Nếu cháu muốn săn những tin hình sự đặc biệt như thế này, kia chỉ là bắt đầu thôi."

Lương Chấp tò mò hỏi: "Chú Lục, lúc trước chú thấy những thi thể đó thì không sợ sao?"

"Sợ chứ, sao có thể không sợ." Lục Nhất Phong đẩy mắt kiếng lên, nhìn lướt qua máy tính, tiếp tục nói: "Nhưng đây chính là trách nhiệm của chúng ta."

Lương Chấp rất tôn kính Lục Nhất Phong, lúc đầu cậu có nghĩ tới liệu đối phương có thể là nam chính không, nhưng cậu liền loại bỏ sau khi cân nhắc tuổi tác của ông, vả lại đối phương chỉ có quan hệ cá nhân với ba Thẩm, cũng không nhúng tay điều tra vụ án.

Lục Nhất Phong tiếp tục hỏi Lương Chấp tư liệu phỏng vấn, Lương Chấp lược bỏ những gì thấy ở hiện trường, chỉ nói chuyện xảy ra sau khi cùng Thẩm Quang Minh về nhà.

Lục Nhất Phong lắc đầu cười, nói: "Lão Thẩm kia, bị thương còn không nghỉ ngơi."

Lương Chấp biết Lục Nhất Phong cùng ba của thân thể này, và ba của Thẩm Quang Minh là bạn tốt, cậu hỏi: "Chú Lục, hôm nay cháu thấy anh trai của Quang Minh, sao trước kia không nghe bác Thẩm nhắc tới?"

"Thẩm Quyền..." Vẻ mặt của Lục Nhất Phong thay đổi khi nhắc tới đối phương: “Tính cách của nó quái gở, năm đấy nó dùng tiền làm thêm hè thuê nhà ở bên ngoài, thái độ nó rất quyết liệt, không quan lâm lão Thẩm phản đối, cứ dọn ra ngoài, mấy năm nay quan hệ mới hòa hoãn một chút, chú khuyên cháu đừng qua lại quá gần với nó."

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.