Lương Chấp đứng trong toilet nhận được điện thoại Thẩm Quang Minh gọi tới, cậu vừa nghe máy, đối phương đã giành nói trước: "Xảy ra chuyện gì?"
Lúc nãy, Lương Chấp cảm thấy tình cảnh khá lúng túng, hy vọng Thẩm Quang Minh nhanh chóng trở về, cậu nói: "Không có việc gì."
Thẩm Quang Minh hỏi lại lần nữa: "Thật sự không có việc gì?"
Bấy giờ, Lương Chấp nhớ tới cậu và Thẩm Quang Minh từng định ra ám hiệu, nếu có một ngày xui xẻo rơi vào nguy hiểm, trong điện thoại không thể nói ra tình hình chân thật, khi bên kia hỏi lại thì phải trả lời "thật sự không có việc gì".
Lương Chấp nói: "Ừ."
Thẩm Quang Minh xác định Lương Chấp an toàn, cũng sẽ không hỏi thêm tình huống của đối phương, anh bên này đang bề bộn việc kiểm tra, cục cảnh sát bên kia đã điều động nhân lực lớn, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt.
Chậm trễ tìm ra hung thủ làm anh có cảm giác bất an, có lẽ đối phương đã sớm dùng cách nào đó chạy trốn khỏi khách sạn, rồi nhìn bọn họ quay cuồng bận rộn như xem một trò hề.
Thẩm Quang Minh nói: "Tôi lúc này không có cách nào trở về."
"Tôi biết, đúng rồi, Đường Nghiêu ở bên kia có giúp được gì không? Hy vọng nó không thêm phiền." Lương Chấp hỏi.
Thẩm Quang Minh còn chưa trả lời, Đường Nghiêu nghe lén bên cạnh đã không nhịn được nữa, cậu phì phò nói: "Này này, ý gì đấy! Xem thường tôi à? Tuy năm đó tôi không qua được bài thi vào cảnh sát hình sự, nhưng tôi cũng có chút tài năng đấy."
Thẩm Quang Minh bật cười, tắt loa ngoài đi, nói: "Lương Chấp biết chúng ta mở loa ngoài, cố ý chọc ông đấy."
Lương Chấp nghe tiếng, cũng biết Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu đã thức trắng đêm, cậu nói: "Các ông nhất định sẽ bắt được hung thủ."
"Đương nhiên." Thẩm Quang Minh bên này cười cười, anh thích giọng điệu kiên định của Lương Chấp, tựa như chính mình cũng kiên định cho rằng sẽ bắt được hung thủ.
Thẩm Quang Minh không biết kiên định của Lương Chấp là do có thể chất đặc biệt.
Cậu ở thành phố B, hung thủ sẽ ở thành phố B.
Lương Chấp không định rời khỏi thành phố B sớm, một khi cậu trở về thành phố A, hung thủ nhất định cũng sẽ lựa chọn rời đi, nếu vậy, Thẩm Quang Minh và Đường Nghiêu, còn có vô số những cảnh sát không biết tên đang vất vả điều tra, cố gắng của bọn họ sẽ uổng phí.
Cậu không phải chưa từng thử dẫn hung thủ xuất hiện khi ở bên cạnh Thẩm Quang Minh, từng có một lần, cậu xác định tên sát nhân bám đuôi, rồi hẹn Thẩm Quang Minh ra ngoài uống rượu.
Kết quả, tên đấy thật sự không xuất hiện, lúc cậu cho rằng mình tránh được một kiếp, đêm đó ở một nơi khác, có người bị hại.
Khi đó, Lương Chấp còn chưa phải là phóng viên, chỉ là qua miệng Thẩm Quang Minh mới biết được việc này.
Lúc đấy, cậu hỏi hệ thống, có phải hung thủ không thể ra tay với cậu nên mới lựa chọn người khác.
Hệ thống trả lời cậu đúng.
Cậu lại hỏi tên hung thủ kia còn muốn gϊếŧ chết cậu không.
Câu trả lời của hệ thống làm da đầu cậu tê dại.
__người bị hại kia không chết, mà là bị vũ khí sắc tra tấn tới tàn tật.
Từ đấy về sau, Lương Chấp hiểu được, dù hung thủ lúc trước chưa từng gϊếŧ ai, một khi bọn chúng nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nếu cậu chọn sự bảo vệ của cảnh sát, vậy xung quanh sẽ có rất nhiều người bị vạ lây.
Lương Chấp tự nhận mình không phải người lương thiện, nếu có thể hy sinh người khác để đổi lấy mạng của mình, cậu sẽ làm, nhưng đây cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, đồng thời cậu cũng không muốn sống sót theo cách yếu đuối như vậy.
Cậu sẽ không để những kẻ muốn cậu chết được toại nguyện.
Kết thúc trò chuyện, Lương Chấp trở lại bàn ăn, Thẩm Quyền và Mục Dư Tâm đã ăn xong, bát đũa trên bàn không thấy, ly trà và ấm trà được bày lên, hương thơm tỏa ra từ ly trà nóng.
Hai người yên lặng uống trà, tần suất trao đổi bằng số không làm Lương Chấp có chút nghi ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]