Không gian ý thức sâu thẳm rung chuyển ngắn ngủi rồi trở lại yên tĩnh, sương trắng mờ ảo bao quanh, bốn phía trắng xóa không thấy điểm cuối, cảm giác trống rỗng, cô đơn, mơ hồ cũng theo đó mà lan rộng.
Cô không thể quay lại...
Dù trôi đi đâu cũng không thoát khỏi không gian này, luôn như va phải miếng bọt biển, bị bật lại một cách nhẹ nhàng.
"Ở đây mãi sẽ rất khó chịu phải không?" Mạnh Hạ đưa tay chọc vào mặt đất.
Như chạm vào mặt nước, mặt đất trắng xóa gợn sóng, những vân nước lan rộng rồi biến mắt.
"Ừ. Rất buồn chán, không có điện thoại, không có TV" Nhục Nhục nhún vai, cô cũng đưa ngón tay chọc vào mặt đất, ngay lập tức xuất hiện một bông hoa cúc nhỏ, cánh hoa nhẹ nhàng đung đưa, yếu ớt nhưng kiên cường nở rộ.
Mạnh Hạ không tin vào mắt mình, nhìn bông hoa cúc nhỏ, ngạc nhiên hỏi, "Làm sao mà làm được vậy?"
"Dùng linh hồn lực có thể tạo ra mọi thứ." Nhục Nhục mỉm cười, tay lướt qua bông hoa cúc, bông hoa biến mất trong lòng bàn tay cô, "Nhưng cô ấy không cho phép tôi tạo ra thứ gì trong không gian này."
"Tại sao?" Mạnh Hạ thắc mắc, cô cũng muốn thử, tiếc là cô không biết cách sử dụng linh hồn lực.
Không gian trống rỗng, nếu không tạo ra những thử tươi mới, đáng yêu, ở đây lâu dài chỉ khiến người ta thêm ngột ngạt.
Nhục Nhục lật tay, nhẹ nhàng vẽ trên mặt đất, ngay lập tức mặt đất trắng tinh như nước lại trở nên khô cằn, trong vết nứt mọc lên một đóa hồng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677659/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.