Cơ thể Mạnh Hạ cứng đờ, cô khẽ cắn môi, ánh mắt lay động, lớp sương trong mắt lập tức tan biến.
"Không muốn khóc nữa sao?" Ninh Thanh Uyển buông tai cô ra, nhìn cô một lúc, nửa đùa nửa thật nói, "Chị chỉ thích nhìn em khóc khi đó thôi, khóc lúc khác chị sẽ đau lòng."
Không khí ấm áp và cảm động vừa rồi bị lời nói không biết xấu hổ của Ninh Thanh Uyển phá tan hoàn toàn, Mạnh Hạ sững người, xấu hổ trách yêu, "Vậy... lúc đó chị không đau lòng sao?"
"Lúc nào cơ?" Ninh Thanh Uyển giả vờ không biết, làm ra vẻ hoàn toàn không hiểu.
Mạnh Hạ đỏ bừng tai, vừa thẹn vừa tức lườm cô một cái.
Đôi mắt ấm áp mang theo chút giận hờn, càng làm cô thêm quyến rũ, Ninh Thanh Uyển lòng bùng lửa, cô tiến tới gần, giọng khàn khàn, "Lúc đó nhìn em khóc lại đặc biệt....''
Hai từ cuối được thốt ra qua đôi môi, Mạnh Hạ đỏ mặt, trong đầu như có ngôi nổ phát nổ, "bùm" một tiếng, một chùm pháo hoa rực rỡ bùng cháy, khiến suy nghĩ trống rỗng.
Ninh Thanh Uyển hôn mãnh liệt, như muốn chiếm đoạt hết không khí và độ ẩm trong miệng Mạnh Hạ.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng rời ra, "Chúng ta phải về rồi, tạm thời tha cho em."
Mạnh Hạ còn chưa kịp hiểu câu nói này có ý gì, cũng không suy nghĩ nhiều tạm thời là bao lâu, chỉ thấy trong mắt Ninh Thanh Uyển còn sâu hơn bình thường, ánh mắt vẫn còn nóng bỏng.
Trái tim đập thình thịch, Mạnh Hạ vội vàng ngồi thẳng dậy, vô thức nuốt nước bọt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677643/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.