Không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu, nhưng bầu không khi mờ ám không duy trì lâu.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái nhỏ trong vòng tay nghiêng đầu dựa vào vai cô, lầm bầm hai câu, nhẹ nhàng rên lên, "Buồn ngủ. Mai em ăn bánh kem"
Mạnh Hạ nhắm mắt, l**m môi, cảm giác "bánh kem" giống như trứng đã bóc vỏ, trơn mịn.
Đầu càng lúc càng choáng, như đang ở trong mây mù, đôi mắt đã khóc mỏi mệt, thay vì ăn trứng, cô càng muốn tìm một chiếc giường để ngủ.
Bánh kem? Ninh Thanh Uyển nhíu mày, cảm giác ẩm ướt trong khoảnh khắc ấy như vẫn còn trên da.
Hóa ra chỉ nghĩ là đồ ăn thôi sao, Ninh Thanh Uyển mỉm cười bất lực. Ninh Thanh Uyển xoa đầu Mạnh Ha, lòng bàn tay chạm vào những sợi tóc mềm mại, nửa ướt nửa khô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, tắm xong rồi ngủ."
Giọng nói trầm khăn mà gợi cảm, đặc biệt và cuốn hút, như có ma lực.
"Ừm..." Mạnh Hạ khẽ ừ, ngoan ngoãn buông tay đang ôm eo cô, lùi lại một bước, "Tắm xong là có thể ngủ rồi đúng không?"
Ninh Thanh Uyển nhìn xuống, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt hơi say đỏ hồng, đôi mắt hạnh linh động thường ngày đây mơ màng, trong đôi mắt đen láy như quả nho là hình bóng của cô.
Như một đứa trẻ cẩn thận hỏi cha mẹ liệu có được nhận kẹo nếu ngoan không.
Ngoan ngoãn đến mức đáng thương.
Ninh Thanh Uyển không tự chủ được mà nở một nụ cười nhẹ, giọng càng mềm mại hơn, "Tắm xong, sấy khô tóc, mới có thể ngủ."
"Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677603/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.