Khi điện thoại di động reo, Tạ Ninh đang xách cái giỏ đi mua đồ ở chợ thực phẩm.
Thực ra trong nhà vẫn còn một ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng Tạ Ninh nhớ tới cái nết hay xoi mói của Trang Duyên, sợ anh ghét bỏ thức ăn không đủ tươi mới, nên tranh thủ ban ngày không có việc gì làm liền đi ra chợ thực phẩm nhìn qua một chút.
Tối hôm qua sau khi về nhà cậu có lên mạng tra thông tin đĩa phim [ thay lòng đổi dạ] Trang Duyên đưa cho cậu, nhưng thông tin trên mạng lại quá ít, đừng nói ở trong nước không mua được đĩa CD, ngay cả nước ngoài cũng chẳng được mấy người có.
Cái Trang Duyên đưa cho cậu có thể xem như là hàng không còn được sản xuất nữa, cậu cảm thấy mình nợ Trang Duyên, tay nghề của cậu so với dì Trần hiển nhiên là không bằng, chỉ có thể trổ tài qua việc chọn nguyên liệu thôi.
Ở chợ thực phẩm tiếng người cực kỳ um xùm, Nghiêm Khê bên kia gọi điện muốn cháy máy, nhưng đều bị những âm thanh ồn ào xung quanh lấn át hết.
Tạ Ninh không còn cách nào khác đành phải chen từ đám đông để ra ngoài, tìm một chỗ khá vắng yên tĩnh, lúc này mới nghe rõ tiếng điện thoại Nghiêm Khê gọi tới.
“Biệt thự Hồ Tân đó ở thế nào? Nhà lớn như vậy, một mình cậu ở đó không phải sẽ rất cô đơn sao, hơn nữa chỗ đó cách trung tâm thành phố cũng xa, nếu không cậu cứ chuyển tới nhà tôi đi, một thân một mình cậu như vậy tôi thật sự không yên tâm”
Tạ Ninh sợ hắn không nghe rõ, cao giọng nói: “Ở cực kì tốt luôn, tôi có thể thích ứng được, yên tĩnh, rất thích hợp để tôi vẽ”
Nghiêm Khê nghe xong liền thở dài: “Cậu như vậy làm tôi càng lo lắng hơn, cậu bây giờ giông y như là thế ngoại cao nhân vậy, tự mình phong bế. Con người luôn phải giao tiếp với thế giới bên ngoài, bạn bè thân thuộc, người thân gia đình, hàng xóm láng giềng, chứ không phải là mỗi ngày đều trải qua một mình”
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, an ủi hắn: “Cũng không phải là không giao tiếp với ai, gần đây có một hàng xóm, cũng rất.......”
Tạ Ninh suy nghĩ từ để hình dung, nói: “Là người rất thú vị, chỉ là tính tình cho hơi kì lạ xíu”
Nghiêm Khê kinh ngạc: “Mới đó là quen được hàng xóm mới rồi? Người đó có đáng tin không? Sao các cậu lạ quen biết nhau được vậy?”
Lại hỏi: “Tính tình kì lạ là thế nào, so với cậu còn kì lạ hơn nữa hả?”
Tạ Ninh bật cười nói: “Sao cậu lại có nhiều thắc mắc thế hả”
Nghiêm Khê: “Anh đây là đang quan tâm cậu chứ còn sao nữa”
Tạ Ninh dùng dăm ba câu kể lại chuyện giữa mình và Trang Duyên cho Nghiêm Khê nghe, Nghiêm Khê nghe mà nhíu mày: “Nói như vậy, ngay cả tên của người ta cậu cũng không biết, đã vậy còn cho anh ta cọ cơm?”
Tạ Ninh nói: “Nhìn anh ta cũng đâu có giống người xấu”
Nghiêm Khê nghiêm túc nói: “Anh ta tốt hay xấu không phải là thứ mà cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra”
Tuy nói như vậy, hắn cũng không có ý định can thiệp vào các mối quan hệ của Tạ Ninh, hắn cảm thấy vui vẻ khi Tạ Ninh có thể ở bên ngoài giao tiếp với mọi người nhiều hơn.
Tâm trạng Nghiêm Khê cũng thấy nhẹ nhõm hơn, bắt đầu có hứng thú nói chuyện bát quái: “Cậu biết gì chưa, dạo gần đây mọi người đều đang bàn luận về Trang Duyên”
“Trang Duyên?” Tạ Ninh chớp mắt nhìn hắn: “Anh ta làm sao đấy?”
Nghiêm Khê ‘chậc’ một tiếng: “Thời gian anh ta về nước cũng không ngắn, tất cả mọi người đều muốn được gặp mặt một lần, kết quả bọn họ đều thất bại tan tác quay trở về, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai mời được vị đại gia này ra đâu, mấy cái khác không nói, tính tình vị này cũng thật lớn, không thèm cho ai mặt mũi”
Tạ Ninh nói: “Cũng có thể là anh ta bận bịu gì đó?”
“Ai biết được.” Nghiêm Khê nhìn có chút hả hê nói: “Tôi nghe nói Từ Thanh cũng đi tìm anh ta, mà cậu đoán xem, ngay cả mặt mũi của anh ta gã cũng không thấy”
Từ khi Tạ Ninh dọn nhà đến nay không có bị Từ Thanh quấy rầy, từ lần gặp lần trước cũng đem người quăng ra sau đầu, nghe Nghiêm Khê nhắc lại cậu mới sửng sốt một chút.
Nghiêm Khê còn nói: “Cậu nói xem Từ Thanh rốt cuộc là đang có âm mưu gì, mấy ngày trước thì không ngừng dây dưa với cậu, mà bây giờ lại cong đuôi đi lấy lòng Trang Duyên”
Ngược lại Tạ Ninh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: “Gã không có đến làm phiền tôi là rốt rồi, rất tốt”
“Chỉ sợ là gã một bên nhiệt tình lấy lòng Trang Duyên, còn một bên thì quấn lấy cậu không buông”
Ngẫm lại cái nhân phẩm của Từ Thanh, nói không chừng gã có thể làm ra loại chuyện như vậy thật.
Nghiêm Khê cũng không muốn nhắc quá nhiều đến Từ Thanh trước mặt Tạ Ninh, sợ Tạ Ninh nghe sẽ không vui, lần này hắn gọi điện thoại cho cậu không phải đơn giản là nói chuyện tào lao, lập tức nói chuyện chính sự: “Lần trước cậu có nói muốn chuyển sang nguyên hoạ* điện ảnh và truyền hình, hai ngày nay tôi có đi dò hỏi thử rồi, thị trường điện với truyền hình mấy năm gần đây tăng lên rất nhanh, rất nhiều nghệ sĩ nguyên hoạ đi đổi nghề, tiền lương so với nghệ sĩ nguyên hoạ trò chơi cao hơn không ít”
*Thực ra ở chương trước tui đã edit thành ‘phác hoạ’ nhưng mà tới chương này thì tui thấy không hợp lí lắm nên tui quyết định giữ nguyên luôn, còn chương kia thì tui sẽ sửa lại sau. Nguyên văn: 原畫 ( nguyên hoạ) dịch ra là tranh gốc.
Tạ Ninh cười cười: “Tôi cũng không muốn làm vì chút tiền này”
“Tôi biết, cậu thiếu cái gì thì thiếu chứ không bao giờ thiếu tiền”
Tạ gia làm thực thể kinh tế[1], đầu tư vào rất nhiều ngành khác nhau, căn cơ thâm sâu, thuộc trường hợp làm giàu trong âm thầm, danh tiếng không quá vang dội, nhưng cũng không có ai dám bỏ qua, Tạ lão gia tử vì quá yêu thương đứa cháu đức tôn này, lúc thành niên liền chuyển nhượng 10% cổ phần cho cậu, mặc dù tỷ lệ cũng không quá lớn, nhưng với số tiền chia hoa hồng hằng năm cũng đủ cho cậu sống cả đời không lo cơm áo.
“Tuy rằng đều là nguyên hoạ, nguyên hoạ truyền hình cùng nguyên hoạ trò chơi vẫn có sự khác nhau, nếu là lĩnh vực trò chơi thì tôi còn có khả năng, chứ bên truyền hình thì tôi không thể giúp gì được, cậu chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi” Mấy ngày trước Tạ Ninh nói muốn chuyển sang nguyên họa điện ảnh truyền hình, Nghiêm Khê liền phí không ít tâm tư, đi dò hỏi khắp nơi thu được khá khá thông tin hữu dụng.
“Cậu làm nguyên hoạ trò chơi, phần lớn thời gian đều được ngồi văn phòng hoặc là được vẽ ở nhà, nhưng nguyên hoạ truyền hình lại không như vậy, ngoài việc phải thiết kế lên ý tưởng ở giai đoạn đầu, ở hậu kỳ còn phải cùng đoàn phim chạy khắp nơi, chạy đến thì phải vẽ đến đó, tuy lương cao, nhưng công việc sẽ vất vả hơn”
Tạ Ninh nói muốn đổi nghề, cũng không phải là chỉ nói suông, tất cả những điều đó cậu điều hiểu: “Tôi cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều từ bé, chút cực khổ đó tôi vẫn chịu được”
Nghiêm Khê đùa nói: “Cậu không phải là thiếu gia được nuông chiều từ bé, mà là thế ngoại cao nhân không dính bụi trần, nói chung là điều kiện của đoàn làm phim sẽ không được tốt lắm, có người còn phải chạy vào rừng vào núi, đến diễn viên còn phải ăn không ít khổ, thì cũng biết nhân viên hậu trường còn phải khổ cỡ nào, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi”
Tạ Ninh nghe xong quả nhiên có chút do dự.
Nghiêm Khê lại nói: “Điều kiện cũng chỉ là vấn đề thứ yếu, tôi tin cậu có thể khắc phục được, nhưng một đám người ở đoàn phim lớn như vậy nhân viên công tác, diễn viên, trợ lý... Lung ta lung tung một đống luôn, nói ít thì cũng hơn trăm người, với tính tình này của cậu tôi thật sự không biết cậu có chịu được không nữa”
Tạ Ninh nhíu mày lại, do dự nói: “Tôi cũng không phải là đạo diễn, cũng không cần phải giao tiếp với quá nhiều người, nếu được thì có thể giao tiếp với nhân viên tổ mỹ thuật với tổ sáng tạo nhiều một chút”
Nghe cậu nói như vậy, Nghiêm Khê liền biết là cậu đã hạ quyết tâm rồi, cũng không khuyên nữa: “Cái khác thì tôi không thể giúp gì cho cậu, tuy nhiên tôi có một người bạn, nói có quen biết một vị đại lão trong ngành, trong giới nguyên hoạ truyền hình có kinh nghiệm cực kỳ thâm sâu, có thể giúp cậu liên hệ”
Trong ngành nguyên hoạ này, ở trong nước những người có thể xưng là đại sư không nhiều, Tạ Ninh nổi lên hứng thú, hỏi: "Ai?"
Dương Duệ trong giới thiết kế nguyên hoạ là nhân vật có đẳng cấp quốc gia, ở trong nước cũng đạt được giải tam kim hạng mục chỉ đạo mỹ thuật xuất sắc nhất, trên quốc tế, dựa vào bộ điện ảnh [ nhân gian rực rỡ] mà giành được giải Gấu bạc tại liên hoan phim quốc tế Berlin[2].
Mấy năm gần đây sức khỏe của Dương Duệ bắt đầu không ổn, hắn cũng không thể hoạt động cùng với tổ, nhưng hắn vẫn sẽ làm cho đoàn phim một số thiết kế và bản đồ quang cảnh*.
*Nguyên văn [ 但也會給大劇組畫一些概念設計和氣氛圖 ] này tui chém nha mọi người, không biết đúng không nữa.
Hiện tại hắn được mời làm giáo sư danh dự của học viện mỹ thuật, một số học trò tuy kín tiếng nhưng đều đảm nhận các vị trí quan trọng trong đoàn phim.
Tạ Ninh lập tức lưu lại phương thức liên lạc, nghĩ tranh thủ hôm nào rảnh nhất định phải đến cửa hỏi thăm một chuyến mới được.
Mặc dù Nghiêm Khê hay lo lắng cậu phải chịu thiệt, giống y như là gà mẹ quản đông quản tây vậy, nhưng khi Tạ Ninh đã quyết định một việc gì đó rồi, Nghiêm Khê sẽ không bao giờ ngăn cản, ngược lại là chạy khắp nơi dọn đường cho cậu.
Cậu càng cảm thấy biết ơn Nghiêm Khê, cậu cầm điện thoại lên, muốn nói lời cảm ơn, lại cảm thấy như vậy có hơi xa lạ, chỉ nói: “Hai ngày tới cậu còn bận việc gì không? Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé?”
Nghiêm Khê thở dài: “Cuối năm tới rồi, công ty tuy rằng không lớn, công việc lại nhiều muốn chết, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, cũng chỉ có thể hóng hớt mấy chuyện bát quái để giải trí”
Tạ Ninh nghe mà buồn cười: “Tôi còn đang tự hỏi cậu kím đâu ra nhiều chuyện bát quái của Trang Duyên như vậy”
“Cậu hiểu lầm tôi rồi” Nghiêm Khê bày tỏ không muốn đội nồi: “Tôi không có nói xấu cho Trang Duyên đâu, là anh ta từ chối quá nhiều người, rộng lượng thì không có, lòng dạ lại hẹp hòi, mọi người đều nói anh ta giả bộ thanh cao làm dáng”
Chợ thực phẩm cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện, hai người nói tào lao thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người làm Nghiêm Khê phải suy tư một trận, cảm thấy cái vị Lam Kình tiên sinh kia rất là kì lạ.
Anh ta và Tạ Ninh cũng chỉ gặp mặt được hai lần, mà có thể lừa gạt đem Tạ Ninh về nhà, còn được dô nhà cọ cơm, Lam Kình tiên sinh kia hắn chưa bao giờ quen biết, mà mới tính tình của Tạ Ninh thì hẳn là cũng không hề quen thuộc.
Đối với chuyện lần này hắn cần để tâm nhiều hơn, khổ nỗi gần đây bận rộn tùm lum, chỉ có thể để chuyện này trong lòng, từ từ mà quan sát.
Một bên khác, Tạ Ninh cất điện thoại di động cẩn thận, chợt nhận ra cái tên Trang Duyên này lại xuất hiện trong cuộc sống của cậu quá nhiều lần.
Lúc trước cậu cũng chỉ mơ hồ nghe Từ Thanh nhắc tới mấy lần, cũng không có để trong lòng.
Nhưng mà hai ngày nay, vấn đề bàn luận giữa cậu và Lam Kình tiên sinh đều liên quan đến điện ảnh của Trang Duyên, rồi đến khi trò chuyện nói nhảm với Nghiêm Khê cũng liên quan đến Trang Duyên.
Tạ Ninh không phải là kiểu người có lòng tò mò lớn, mà lúc này cậu lại sinh ra chút hứng thú hiếm hoi với Trang Duyên.
Trang Duyên rốt cuộc là một người thế nào?
Trang-được hai người cùng lúc nhớ thương-Duyên bây giờ tâm trạng không được tốt lắm.
Anh nói với Tề Duệ là mình bận, cũng không phải là nói cho có, mà là bận thật.
Sau khi về nước anh cũng không có ý định đổi nghề nghiệp, vẫn tiếp tục làm phim, nhưng đội ngũ nồng cốt ban đầu phần lớn đều đang ở nước ngoài, về nước cùng anh cũng không nhiều, kịch bản mới cũng chưa được khởi động, mà đang trong giai đoạn thành lập đoàn đội mới.
Không có mấy vị trí quan trọng cũng không sao*, ở trong nước chỉ cần tuyển thêm mấy người là được rồi.
*Nguyên văn [不重要的崗位還好說] câu này từng chữ thì hiểu mà ghép lại cái hết hiểu luôn
Quan trọng nhất vẫn là thợ chụp ảnh cùng chỉ đạo mỹ thuật tìm kiểu gì cũng không tìm được ứng cử viên phù hợp.
Chỉ đạo mỹ thuật của đoàn đội lúc trước là người Mỹ, có thẩm mỹ khác biệt với Trang Duyên, trước đây Trang Duyên đều là đập bàn la lớn mới khiến mấy người kia chịu thực hiện ý tưởng của anh.
Lần này Trang Duyên về nước, chủ mỹ* cực kì vui vẻ mà mỗi người một ngả với anh.
*Nguyên văn [ 主美 ]. Dịch ra là ‘vẻ đẹp chính’
Bây giờ Trang Duyên muốn tìm một chỉ đạo mỹ thuật tâm linh tương thông với anh.
Nhà sản xuất phim Triệu Dương biết anh là người có tật xấu thích bới lông tìm vết: “Cậu yêu cầu cũng quá cao rồi, truyền hình điện ảnh trong nước sao có thể so với nước ngoài được, quy trình không đủ chính quy, mấy nhóm nghệ thuật khác cũng vậy, ở mảng này đều thiếu những người tài, hễ là ai có chút năng lực đều bị mấy đoàn phim lớn khác cưỡm đi mất”
“Vậy cũng không thể cứ có người đều tùy tiện đem giới thiệu!” Trang Duyên nhìn tư liệu mà muốn nổi khùng: “Anh xem cái đoàn đội này đi, chủ mỹ cùng tổ coi như có chút kinh nghiệm, còn hai trợ lí thì học nguyên hoạ khoá cấp tốc, mới học có ba tháng mà cũng dám lết xác đi nhận tác phẩm, người như vậy còn có thể vẽ ra được cái quỷ gì?!”
Triệu Dương cũng là có nỗi khổ khó nói, tiền lương của ngành nghệ thuật truyền hình điện ảnh này từ 10k trở lên, người mới thì mạnh dạn hơn nhiều, yêu cầu từ 15k trở lên, vì vậy có rất nhiều người muốn đặt chân vào ngành này, nhưng số người có năng lực thật sự lại hiếm như lá mùa thu.
*Trong raw nó để 10k 15k thiệt luôn á mọi người!!!!!
Phàm là một nhà thiết kế mỹ thuật có chút tiếng tăm, thì không cần lo phải đi tìm đoàn phim.
Nhưng Trang Duyên lại cố tình quăng cho cái yêu cầu cao bất thường.
Triệu Dương chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Còn Trịnh Kinh thì sao? Cậu ta có mở phòng làm việc, thành viên nòng cốt cũng không tệ, những thiết kế mỹ thuật khác nhau về cơ bản sẽ được đoàn đội ra mắt năm sau”
Vừa nghe cái tên này, sắc mặt Trang Duyên đã đen thui hơn phân nữa: “Không được, đúng là cậu ta sáng tạo không tệ, nhưng lại không thể vẽ ra loại tinh túy mà tôi muốn”
Triệu Dương đành phải buông tay: “Vậy ai có thể vẽ ra cái tinh túy mà cậu muốn hả? Tôi nói này Trang đại đạo diễn, nước trong không thể so sánh với nước ngoài, cũng không thể tùy vào tính tình nóng nảy của cậu được”
Trang Duyên hừ lạnh một tiếng: “Mấy chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện này không thể giải quyết như vậy được”
“Cậu đều xem hết mấy Nguyên hoạ sư truyền hình nổi tiếng trong nước rồi, cậu thấy vừa ý ai?” Triệu Dương thở dài: “Nếu cậu nói rõ ràng là ai để tôi đi tuyển, thì tôi còn có thể thừa cơ người ta thành công mà cưỡm đi, mà bây giờ ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, thì tôi kím kiểu gì đây hả?”
*nguyên đoạn trên là tui chém đó, đọc méo hiểu luôn. ( Nguyên văn đây: 你給我個人選,我還可以去試試截胡,這會兒連人影都沒能摸到,我能怎麼辦。)
*截胡 ( tiệt hồ): cắt đường tiền tài của người ta, nẫng tay trên của người ta lúc người ta sắp thành công, đối tượng đang theo đuổi bị người khác cướp mất.
Vừa ý anh ư?
Trang Duyên không hiểu sao lại nhớ đến Thỏ tiên sinh, cảnh [ độc thoại ] kia lại hợp ý anh đến bất ngờ, nhưng anh lại không biết cậu học mỹ thuật theo hướng nào.
Trang Duyên suy nghĩ một hồi, lại có chút thất thần.
Triệu Dương lại hỏi: “Cậu thật sự không muốn tìm Trịnh Kinh? Tôi nhớ lúc trước cậu cũng hài lòng với cậu ta lắm ấy chứ”
Trang Duyên phục hồi tinh thần, xụ mặt xuống: “Lúc trước tôi với cậu ta đã cạch mặt nhau rồi, lúc đó tôi giận dữ quá, nói ngay trước mặt cậu ta, nếu tôi còn tìm cậu ta hợp tác nữa thì tôi là con chó”
Triệu Dương: “...” Hắn có biết hai cái tên này từng nháo một trận không vui, mà không nghĩ tới lại triệt để cạch mặt nhau như vậy.
“Không ấy cậu cứ coi như là làm cờ hó một lần đi?” Triệu Dương thử thăm dò hỏi.
Trang Duyên lạnh lùng từ chối: “Không bao giờ, có làm chó hay không thì để nói sau đi, nhưng sự thật là ý tưởng của tôi và cậu ta chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."
“Được rồi” Triệu Dương xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi sẽ giúp cậu nhìn một chút, cũng may là gần đây không bận việc gì mấy”
Trang Duyên suy tư một hồi, hỏi: “Có người nào mà độ nổi tiếng không quá lớn, kinh nghiệm cũng không quá nhiều không? Kiểu chỉ cần nền tảng vững chắc một chút, có ý tưởng và cảm hứng vẽ có linh khí một chút, thì tôi có thể tự mình dạy”
Triệu Dương: “Cậu quả thật là muốn làm khó tôi mà”
Trang Duyên vỗ vỗ vai hắn: “Không ấy cậu cứ tìm thử đi ha?”
Triệu Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp, có linh khí hay không tôi không nhìn ra được, tuy nhiên tôi có thể giúp cậu liên hệ với một người, hắn ở trong giới mỹ thuật truyền hình này quan hệ rất rộng, nói không chừng có thể giúp cậu tìm được ứng cử viên phù hợp”
Trang Duyên hiếu kỳ: “Ai?”
“Thầy của Trịnh Kinh” Triệu Dương đáp: “Dương Duệ”
“Dương lão tiên sinh?” Trang Duyên nghe được tên này liền nghiêm túc lên.
“Đúng.” Triệu Dương liếc mắt nhìn anh, đột nhiên thấy lo lo nói, “Cậu và Dương lão tiên sinh không có mâu thuẫn gì đó chứ?”
Trang Duyên yên lặng chốc lát: “Bộ nhìn tôi giống mấy đứa chuyên kết thù khắp nơi lắm hả?”
Triệu Dương cũng không thềm nể mặt anh: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình không giống hả?”
“...”
Trang Duyên: “Những người khác thì tôi không chắc, những năm đó Dương lão tiên sinh cũng chỉ hợp tác mới mấy đạo diễn lớn, lúc tôi bắt đầu làm phim thì ông ấy đã lui về sau rồi, tôi và học sinh của ông ấy có mâu thuẫn, với ông ấy cũng có giao thiệp gì”
Triệu Dương lúc này mới an tâm: “Vậy thì tốt.”
Liếc nhìn thời gian, Triệu Dương lại hỏi: “Tối nay cậu rãnh không? Gần có công ty điện ảnh và truyền hình liên lạc với tôi, cảm thấy có hứng thú với phim điện ảnh mới của cậu, khi nào có thời gian rãnh rỗi thì gặp mặt tán ngẫu một chút?”
Trang Duyên hỏi ngược lại: “Là công ty nào vậy?”
“Văn Tân.”
Về phía các nhà đầu tư, Trang Duyên và Triệu Dương đều cảm thấy đau đầu.
Trang Duyên quay đều là những phim điện ảnh nhỏ, mấy công ty lớn rất ít khi đầu tư vào mấy dự án như này, lợi nhuận quá ít, cho dù là công ty nhỏ đầu tư thì cũng chẳng thu được bao nhiêu.
Hơn nữa, phim điện ảnh Trang Duyên quay từ trước cho đến này đều rất khắt khe, phần lớn thời gian đều không quan tâm đến lợi nhuận, chỉ theo ý tưởng của bản thân mà đốt tiền.
Nhà đầu tư đổ vốn càng nhiều, thì yêu cầu sẽ theo đó mà tăng thêm, tính tình Trang Duyên lại nóng nảy, không giống với mấy đoàn phim khác xem nhà đầu tư là kim chủ ba ba, ai đầu tư nhiều tiền thì nghe người đó.
Nhưng khi đến lượt Trang Duyên, mặc kệ bạn đầu tư bao nhiêu, thì bạn vẫn phải gọi anh là cha.
Vì thế Trang Duyên đã làm không ít nhà đầu tư tức giận bỏ đi, Triệu Dương cũng không thể làm gì, cuối cùng Trang Duyên tự mình thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình luôn, cũng không đầu tư vào các dự án lớn, chỉ tập trung đầu tư cho phim điện ảnh của mình.
Triệu Dương phổ cập khoa học nói: “Mấy năm nay Văn Tân cho ra mắt không ít tác phẩm hay. Mấy bộ phim trước đều bị khán giả chê dở ẹt, lần này bọn họ không cầu tiền bạc nữa, chỉ cầu danh tiếng”
Trang Duyên suy nghĩ một chút, nói: “Đổi giờ khác đi, buổi tối thì không được, hẹn buổi trưa đi”
Triệu Dương gật đầu: “Cũng được, để tôi nói với bọn họ là đổi sang giờ khác”
Nói xong thuận miệng hỏi một câu: “Tối nay cậu có hẹn với ai hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]