Sau khi về nhà Tạ Ninh liền đi vào thư phòng tìm Tạ lão gia tử.
Cậu đem chuyện hồi chiều đơn độc ở cùng với Trang Duyên bỏ qua một bên không nói ra, chỉ nói chuyện Kiều nữ sĩ đối với cậu vừa hoan nghênh vừa nhiệt tình.
Tạ lão gia tử nghe xong liền thở phào một hơi: “Nhà họ Trang là gia đình có nề nếp tốt, đáng để kết giao, đáng tiếc A Tôn và A Kính cùng với Trang Hoằng cũng ít qua lại với nhau, đến bây giờ cũng dần dần không còn thường xuyên lui tới nữa”.
Sau đó Tạ lão gia tử lại hỏi thêm vài câu về Trang Duyên.
“Trang Duyên anh ấy.......” Tạ Ninh cố gắng nói một cách nghiêm túc: “Anh ấy.....là người rất tốt ạ”.
Tạ lão gia tử vui mừng nói: “Ông thấy thằng bé cũng là một đứa trẻ tốt, nếu hai đứa ở chung hòa hợp, thì qua lại thường xuyên một chút”.
Tạ Ninh đỏ mặt gật gật đầu.
Nhớ đến Trang Duyên, suy nghĩ của cậu không khỏi bây xa vạn dặm.
Trang Duyên vậy mà nói..... thích cậu.
Còn bày tỏ.
Tạ Ninh suy nghĩ tới mấy chuyện hồi chiều, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Cậu dường như cũng đã nói thích Trang Duyên.
Trang Duyên có thể hiểu rõ ý của cậu không?.
Sẽ không phiền......phản ứng hồi chiều của cậu chứ?
Trong lòng cậu cất giữ tâm sự, trả lời cũng có chút chậm chạp, Tạ lão gia tử phải gọi cậu nhiều lần cậu mới phản ứng lại được.
“Ninh Ninh? Sao lại ngẩn người rồi?”
Tạ Ninh hoàn hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2695251/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.