Xe điện dừng lại, mọi người ồn ào một trận, mới sôi nổi đứng dậy đi xuống xe.
Tạ Ninh thuận thế rời khỏi lồng ngực của Trang Duyên, đi theo đám người đi ra ngoài.
Mới đi được hai bước, tay áo của bộ âu phục đã bị người ta kéo lại.
"Chậm một chút" Trang Duyên thong thả ung dung nói: "Quá nhiều người, cẩn thận coi chừng bị đụng ngã".
Tạ Ninh nhất thời không còn gì để nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy......anh đang xem tôi giống như là một đứa trẻ nhỏ vậy".
Trang Duyên đứng lên, cực kỳ tự nhiên mà dắt tay của Tạ Ninh.
Vương Tiệm Tiệm trùng hợp đi bên cạnh hai người, nghe câu nói đó xong không nhịn được mà phun tào: "Chỗ nào là đứa trẻ nhỏ, rõ ràng là xem cậu như búp bê mà che chở luôn ấy chứ".
Triệu Dương cũng cảm thấy như vậy: "Còn không phải sao, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm vào trong miệng sợ tan........"
Tạ Ninh bị bọn họ trêu chọc một phen, gương mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy.
Mãi cho đến khi xuống xe, Tạ Ninh vẫn tiếp tục cắm đầu đi về phía trước, không thèm để ý tới Trang Duyên ở đằng sau.
Trang Duyên chỉ đành bất lực buông lỏng hai tay: "Tôi đây rốt cuộc đã chọc đến ai".
Anh quay đầu lại răn dạy Triệu Dương cùng Vương Tiệm Tiệm: "Hai người các cậu bớt bớt cái miệng lại dùm cái".
Dù sao thì da mặt Tạ Ninh cũng mỏng, lòng dạ lại mềm, cho dù có ngại ngùng đến đâu, thì cũng không ném thể diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2695235/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.