***
Sau bữa trưa tôi đạp xe lên chùa tìm gặp sư thầy, tôi muốn hỏi sư thầy về cái thứ giống như lá bùa đeo trên cổ mà anh thanh niên tên Bắc đã cho tôi, sư thầy xem xét một hồi lâu thì cho tôi biết rằng có Hán tự rất nhỏ được may bằng chỉ đỏ, tuy rằng mờ nhạt nhưng nhìn kỹ là sẽ đọc được. Hán tự ấy dịch ra tiếng Việt đại ý là “Bị điếc”.
- Cháu sưu tầm được toàn những thứ xưa nay ta chưa thấy bao giờ! – Sư thầy nói với tôi.
- Một người thanh niên cháu vô tình gặp vài lần ở làng mình đã cho cháu vì nó vướng víu, cháu cũng tò mò xem đây là cái gì.
- Trong vô ý có sự cố tình và trong sự cố tình lại có điều vô ý.
Sư thầy nói xong thì lẳng lặng rót trà vào cái chén hạt mít, đưa lên mũi hít hà một hơi rồi mới uống, tôi không thích uống trà vì nó đắng nhưng sư thầy uống nên tôi cũng đành uống theo xem như phép lịch sự.
- Cháu có hiểu ý ta nói không?
- Cháu không ạ.
- Tuy ta không biết đầu đuôi câu chuyện cũng như ta không biết cháu đã và đang làm những gì... – Sư thầy nhìn tôi, ánh mắt hiền từ giống như một ánh mắt biết cười – Nhưng nhìn vào nét mặt của cháu cũng như lời cháu kể thì ta đoán rằng cháu đang hân hoan vì đã đưa được đối phương vào tròng hoặc là… hoặc là cháu đã nắm được điều gì đó quan trọng của đối phương.
Lời của sư thầy làm tôi giật thót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656528/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.