Chương trước
Chương sau
***
Sau bữa trưa tôi đạp xe lên chùa tìm gặp sư thầy, tôi muốn hỏi sư thầy về cái thứ giống như lá bùa đeo trên cổ mà anh thanh niên tên Bắc đã cho tôi, sư thầy xem xét một hồi lâu thì cho tôi biết rằng có Hán tự rất nhỏ được may bằng chỉ đỏ, tuy rằng mờ nhạt nhưng nhìn kỹ là sẽ đọc được. Hán tự ấy dịch ra tiếng Việt đại ý là “Bị điếc”.
- Cháu sưu tầm được toàn những thứ xưa nay ta chưa thấy bao giờ! – Sư thầy nói với tôi.
- Một người thanh niên cháu vô tình gặp vài lần ở làng mình đã cho cháu vì nó vướng víu, cháu cũng tò mò xem đây là cái gì.
- Trong vô ý có sự cố tình và trong sự cố tình lại có điều vô ý.
Sư thầy nói xong thì lẳng lặng rót trà vào cái chén hạt mít, đưa lên mũi hít hà một hơi rồi mới uống, tôi không thích uống trà vì nó đắng nhưng sư thầy uống nên tôi cũng đành uống theo xem như phép lịch sự.
- Cháu có hiểu ý ta nói không?
- Cháu không ạ.
- Tuy ta không biết đầu đuôi câu chuyện cũng như ta không biết cháu đã và đang làm những gì... – Sư thầy nhìn tôi, ánh mắt hiền từ giống như một ánh mắt biết cười – Nhưng nhìn vào nét mặt của cháu cũng như lời cháu kể thì ta đoán rằng cháu đang hân hoan vì đã đưa được đối phương vào tròng hoặc là… hoặc là cháu đã nắm được điều gì đó quan trọng của đối phương.
Lời của sư thầy làm tôi giật thót, lần nào gặp nhà sư thì ông ấy cũng như đi guốc trong bụng tôi vậy, giả nai với bậc thầy quả nhiên là khó khăn gấp bội.
- Tuổi trẻ thường háo thắng, đó là lẽ thường cháu ạ! Ta mới nói đại ý rằng trong vô tình có sự cố tình và ngược lại, trong sự cố tình lại có sự vô ý là như thế nào? Đó chính là cháu đã gặp cậu thanh niên kia là sự vô tình nhưng trong cuộc gặp lại có sự cố ý và sau cùng lại là vô tình.
- Cháu… cháu không hiểu lắm, xin ông giải thích đơn giản hơn được không ạ? – Tôi gãi đầu gãi tai – Cháu… cháu mới có 14 thôi mà!
- 14 hay 41 chỉ là con số nếu cháu thích cháu có thể nói hơn hoặc kém đi, sống trong cõi nhân gian này nên quan tâm mình đã làm được bao nhiêu điều thiện để tích đức chứ không nên quan tâm mình sẽ sống được bao nhiêu năm. Có người vắn số nhưng làm nhiều đại sự tốt lành vẫn tốt hơn người trường thọ làm những việc thương thiên hại lý. Người xưa có câu: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia, tất hữu dư ương” có nghĩa là nhà tích chứa điều thiện ắt sẽ có niềm vui, nhà tích chứa điều bất thiện ắt sẽ có tai ương. Cháu mới 14 nhưng đã làm một số việc tích thiện nên lúc có tai ương ập đến sẽ có quý nhân phù trợ, gặp dữ hoá lành.
- Ý cháu là cháu chỉ vô tình gặp anh kia, cũng là vô tình anh ta cho cháu cái lá bùa này, cháu không hiểu sự cố tình mà ông nhắc đến ở đây là gì ạ?
- Cháu nói với ta rằng cậu ấy thần tính không được minh mẫn, lúc nhớ lúc quên tại sao lại nhớ rõ việc đến làng này tìm vàng?
- Điều này… điều này thì cháu không biết.
- Đó chính là sự cố ý, ta cho rằng có người đã sắp đặt việc này, nếu không phải là cháu thì sẽ có một ai đó khác nghe được nhưng vấn đề ở đây chính là cháu đã nghe được, cháu có bao giờ nghĩ đến việc ai đó cố tình đưa những thông tin này đến cho cháu hay không?
- Ai ạ? Cháu… cháu có điều gì mà có người muốn đưa thông tin cho cháu? – Tôi buộc phải giả ngây.
- Tối qua ta có xem quẻ thì thấy hướng Tây có nhiều tà khí nổi lên sau đó lại tiêu tán, tà khí này không phải tự nhiên mà có người đã tạo ra, ta đoán rằng trong làng này đang có người biết về pháp thuật mưu cầu chuyện xấu.
- Ông… ông có thể làm được điều đó được hay sao? Ông là thầy bói ạ?
- Ta không phải là thầy bói nhưng ta là nhà sư, có vài chuyện lớn nhỏ khó giải thích trong làng này, nhưng nếu bấm độn ta có thể tính được, tuy không rõ ràng nhưng đại ý có thể biết được đại cục. Cháu sinh năm bao nhiêu nhỉ?
- Cháu học lớp 8!
- Không, ta hỏi năm sinh của cháu chứ không hỏi cháu học lớp mấy, mánh đó làm sao qua mặt được ta?
Tôi khịt mũi đến hai lần rồi nhún vai.
- Cháu tuổi chuột ạ!
- Mệnh Kim gặp năm nay Thành Đầu Thổ là tương sinh... – Sư thầy dùng ngón tay cái để bấm các đốt ngón tay khác – Việc đang làm nếu không kéo dài sang tháng 4 Âm lịch thì sẽ thành. Cháu được quan Xích Đế độ mạng nhưng sau này không nên thờ cúng.

- Dạ? – Tôi ngây ra không hiểu.
- Bây giờ còn nhỏ chưa hiểu thì từ từ sẽ hiểu nhưng nếu nhớ lời khuyên của ta thì cháu không nên thờ quan Xích Đế, tính cách của cháu không phù hợp dễ mang tai vạ. Quay trở lại câu nói của ta khi nãy, ta chỉ muốn nhắc nhở cháu rằng tuyệt đối không được háo thắng, khi cháu tưởng đã giăng bẫy được người khác thì cháu lại đang ở trong bẫy của người ta.
Sư thầy nói xong thì nhâm nhi chén trà, phần lớn lời nói của sư thầy tôi không hiểu nhưng câu cuối khiến tôi chột dạ và bận tâm. Có khi nào những câu thần chú anh chàng Bắc kia nói cho tôi là gài bẫy? Hay việc tôi vô tình tôi gặp anh ta khi đi học về là có sự sắp đặt của người khác? Nếu anh ta ngu ngơ như vậy tại sao đồng bọn của anh ta không dẫn anh ta ra Cầu Đình rồi bắt xe cho anh ta đi luôn mà lại thả cho anh ta đi bộ? Những câu hỏi từ mình đặt ra đã làm tôi toát mồ hôi.
- Mồ hôi toát ra như thế kia là tốt, điều đó chứng tỏ cháu đã nghĩ thông.
Tôi không đáp lời sư thầy mà lấy tay quệt mồ hôi rồi cố nén một tiếng thở dài.
- Ta đồ rằng đối phương của cháu cũng là một người tinh thông chuyện đời và cả chuyện pháp thuật, những kẻ đủ khả năng làm ra bùa phép này ta nghĩ rằng chúng không đơn giản cho nên…
- Cho nên… cho nên làm sao hả ông?
- Cháu không biết chơi cờ tướng nên cũng khó, ta biết cháu không thích những thứ liên quan đến người Tàu nhưng có một sự thật phải thừa nhận rằng họ biết nhiều thứ hơn chúng ta, thậm chí là thầy của chúng ta cho nên khi đối phó với họ thì tâm phải tĩnh, đây không đơn giản là một trò chơi của trẻ nhỏ mà là một cuộc đấu trí sinh tử. Ta đoán rằng cháu đã có nhiều cách để ẩn giấu cho nên đối thủ của cháu vẫn chưa tìm ra được cho nên mới phải dùng liên hoàn kế, thậm chí cả kế “ném đá ao bèo”
- Kế “Ném đá ao bèo” là gì thưa ông?
- Kế này thường người ta thực hiện giống như việc cầu may thậm chí không thu lại được kết quả gì. Cháu hãy tưởng tượng việc mình ném hòn đá xuống ao, đá thì chìm mất còn mặt nước đâu lại vào đấy, chỉ phí công.
Tôi gật gù, sư thầy nói như vậy dĩ nhiên là tôi đã hiểu và liên tưởng đến Diều Hâu. Ban đầu ông ta có ý định trừ khử anh chàng Bắc nhưng sau đó tiện tay muốn tung tin đến người hữu ý đã theo dõi căn nhà nên đã mớm cho anh chàng ngơ ngơ ngáo ngáo một số thông tin để nói hớ ra nhằm dụ đối phương vào tròng, tôi nghĩ khả năng là như vậy. Chỉ có điều Diều Hâu không bao giờ nghĩ được rằng đối thủ của ông ta là một thằng bé và thằng bé đó đã được ông sư cảnh tỉnh.
- Sao nào? Đã biết sợ rồi chứ?
- Cháu… cháu không sợ! Nếu cháu đã đoán biết được ý định của đối phương thì cháu sẽ tương kế tựu kế lừa người ta chứ, ông thấy cháu nói có đúng không?
- Thân chuột nhưng tính chó sói, phải đến sau cùng mới biết được. Thanh kiếm gỗ cứ cầm lấy mà dùng, ta ở chùa chẳng biết dùng nó vào việc gì đôi khi còn làm que cời bếp hoặc… gãi lưng, – Sư thầy rót thêm trà vào chén hạt mít trên bàn – nhưng đối với cháu hẳn là nó thú vị lắm nhỉ?
- Dạ thì… thì…
- Dùng rồi khắc quen, ở trong tay ta nó chỉ là que củi nhưng trong tay cháu nó sẽ là thanh kiếm trừ tà, khắc chế được nhiều yêu ma quỷ quái. Mà cháu có uống thứ ta đã đưa hay không?
- Cháu có! – Tôi gật đầu.
- Nên uống để âm dương cân bằng còn nếu đi đêm nhiều thì lấy lá trầu không của bà cháu ấy.
- Lá đấy có tác dụng gì hả ông?
- Ta được biết thời xa xưa một số thầy phù thuỷ đã dùng vôi và lá trầu thay cho ổ khoá khi yểm, nếu cháu phải đối mặt với một thầy phù thuỷ người Tàu chả phải nên dùng những thứ thuần Việt để ứng phó hay sao? Họ dùng âm thì mình phải có dương và ngược lại.
Sư thầy còn dặn dò tôi một số điều nhưng tuyệt nhiên ông không hỏi tôi về việc những người kia là ai, tôi đoán chừng như ông đã biết nhưng không muốn nói ra. Lời sư thầy nói về vôi trắng và lá trầu không tôi tưởng chỉ là mẹo dân gian nhưng rồi sau này có một ngày tôi đã tận mắt chứng kiến, nếu như không được sư thầy mách bảo cho vào năm tôi 14 tuổi thì thật khó mà biết tôi có qua được hoàn cảnh hiểm nghèo lúc ấy hay không.
---
Gần 4g chiều tôi quyết định rằng mình phải đi thám thính những căn nhà xung quanh nơi Diều Hâu đang ở cùng đám đàn em nhưng tôi băn khoăn việc mình sẽ tiếp cận căn nhà đó theo hướng nào khi mà khu vườn hoang đã bị lộ và hắn sẽ đề phòng, cộng với việc đàn chó quỷ đã bị giết hết thì tôi tin rằng ông ta sẽ đề phòng nghiêm ngặt vào buổi tối cho nên đi thám thính ban ngày tuy có mạo hiểm hơn nhưng vì thế cũng có nhiều cơ hội hơn. Khi rời nhà tôi không mang theo bất cứ thứ gì trên người từ thanh kiếm gỗ trừ tà cho đến lá bùa lấy được từ anh chàng Bắc ngáo ngơ mặc dù tôi biết lá bùa này có thể làm ma quỷ không nghe thấy tiếng, nhưng tôi không có nhu cầu giao tiếp với ai, tôi đơn thân độc mã. Lý do cuối cùng khiến tôi tự tin chính là ban ngày nếu giả như có bị lộ thì họ cũng chẳng thể làm gì tôi được, đây là làng của tôi chẳng lẽ họ định giết người diệt khẩu giữa ban ngày ban mặt hay sao? Nhưng lý do này tôi không mong muốn mình sẽ gặp phải.
Tôi đi bộ ra đầu làng sau đó đi qua ngõ Thiện hướng tới con đường đất nhỏ song song với Quốc lộ 17, khi bắt đầu gặp con đường đất thì tôi rẽ phải đi theo con đường ven làng ở phía Tây, nếu tôi cứ đi theo lối này chả mấy lúc sẽ gặp bụi tre nhà bà ngoại tôi nhưng tôi không đi đến đấy mà rẽ phải ở đoạn gò đất đầu rùa rồi trèo tường đi vào khu vườn năm trước đã ngã ngửa và được ông cụ nào đó đỡ cho. Tôi biết từ căn nhà này đến khu vườn hoang tối hôm qua là một đoạn dài và phải băng qua mấy nhà nhưng tôi tin là sẽ an toàn hơn so với việc leo trèo vào căn nhà tối hôm qua, biết đâu lại gặp những người không muốn gặp. Sau khi cẩn thận luồn lách qua mấy khu vườn thì tôi cũng đến được hàng rào mắt cáo đầy những dây leo, khoảng hở giữa cái cột xi-măng với lũy tre đủ để tôi lách qua nhưng người lớn thì không.
Tôi chẳng vội đi sang khu vườn hoang mà ngồi thụp xuống cạnh cái cột xi măng và quan sát thật kỹ địa hình phía trước mặt, xa xa phía bên kia chính là mấy cây mít và là phía sau của căn nhà mục tiêu với hai cửa sổ vẫn đóng im ỉm, tuy tôi không nhìn được rõ cửa sổ nhưng điều đó cũng có nghĩa là nếu trong nhà có người rình rập thì họ cũng khó mà nhìn thấy tôi khi trong vườn toàn những cây thấp lè tè và cành lá thì um tùm. Sau khi quan sát kỹ thì tôi chọn cách… bò men theo những rặng tre ở bên phía tay trái tôi, nghĩa là cuối của khu vườn hoang này, quần áo tôi mặc đều là tối màu nên không sợ bị phát hiện nhưng để chắc ăn tôi sục sạo một lúc và tìm được một cây nhãn nên bẻ vài cành nhỏ mục đích là để che đầu, tôi không biết việc ngụy trang này có tác dụng hay không nhưng bộ đội làm vậy thì tôi cũng muốn làm theo. Những cây như ớt, chuối, na trong vườn và cả những đám cỏ dại mọc cao bằng đầu tôi mọc gần lũy tre đã giúp tôi rất nhiều trong việc ẩn mình và tiếp cận gần đến ngôi nhà mục tiêu, cứ bò một đoạn thì tôi lại dừng lại để nghe ngóng, tôi tưởng tượng rằng phía sau cánh cửa gỗ đang đóng im ỉm kia có những đôi mắt đang nhìn mình, điều này khiến tôi hồi hộp nhưng không ngăn được việc tôi tò mò muốn biết thêm về Diều Hâu, về ngày giờ hành động của ông ta và những thứ khác nữa.
Nhẹ nhàng vạch những ngọn cỏ để nhìn phía sau căn nhà, tôi phát hiện ra có những chân hương còn mới được cắm ở ba chỗ, mỗi chỗ đều có ba que hương.

- “Nhất định gã đã làm gì đó rồi, lại yểm bùa chăng?”
Tôi trườn lên phía trước từng tí một và cảm nhận không gian xung quanh yên ắng, thật sự thì trong lòng cũng hồi hộp và có ý định rút lui nhưng mong muốn tìm hiểu thêm thông tin của đối phương lớn hơn nên tôi bò tiếp một đoạn, bỏ lại mấy cành nhãn ở phía sau, khi chỉ còn cách ngôi nhà khoảng chừng 5m thì tôi dừng lại do trước mặt không còn là cỏ dại nữa mà là một khoảng trống chỉ có vài bụi dứa mọc ven lũy tre và ở hướng 2g chính là mấy cây mít. Tôi dùng tay vạch nhẹ những nhánh cỏ dại um tùm bằng cách cẩn thận nhất có thể, để nhìn rõ hơn những vị trí cắm hương. Ở khoảng cách đủ gần và không gian đủ sáng giúp tôi nhìn thấy bên cạnh những que hương màu đỏ còn mới tinh nằm sát chân tường của căn nhà đều có một thứ giống như hình nhân nhỏ, tôi chợt nhớ đến bộ phim 5 anh em siêu nhân xanh, đỏ, vàng, tím gì đó mà đợt Hè rồi tôi nhìn thấy người ta có bán một vỉ mấy chục nghìn ở cửa hàng đồ chơi ngoài Hà Nội.
- “Hình nhân đất sét này có giống mấy con chó đêm qua hay không nhỉ?”
Tôi nghĩ thầm trong đầu và ngửa mặt lên nhìn trời, còn rất sớm và giờ này thì chưa thể tới giờ Dậu được, muộn lắm cũng chỉ khoảng 5g kém mà thôi, có đồng hồ Casio nhưng tôi cứ vứt chỏng chơ ở nhà do đi đêm sợ ánh dạ quang nên lúc ban ngày cũng quên luôn. Tôi cố lắng tai nghe nhưng không nghe thấy gì nên quyết định mình sẽ đi đến sát bức tường phía sau căn nhà, nếu bị phát hiện thì chạy về chỗ bờ rào mắt cáo, phải liều một phen.
Sau khi quyết định như vậy thì tôi nhỏm người ngồi lên để nghe tiếng động, tôi hy vọng nếu họ phát hiện ra tôi thì sẽ có tiếng bước chân nhưng hơn 10 giây dài lê thê trôi qua không có gì khác lạ nên tôi nhẹ nhàng men theo hướng lũy tre bên tay trái để đi tới, cuối luỹ tre này lại là một đoạn tường đất khá cao. Nép mình vào tường sau của căn nhà, giờ thì tôi đã nghe thấy tiếng người, họ lại đang chơi bài, trong lúc lắng tai nghe họ nói, tim tôi cũng đập nhanh hơn vì hồi hộp.
Cầm một hình nhân bằng đất sét lên để xem thì tôi phải công nhận Diều Hâu này khéo tay hoặc là hắn thuê người nặn chứ tôi nhìn những bức tượng đất sét này rất có hồn và giống như người ta nặn tò he bằng bột gạo vậy. Đám hình nhân này có lẽ đã được ếm bùa phép và ban đêm sẽ là ma quỷ canh cửa, tôi nhớ lại cái bóng đen to lớn tối hôm qua đã chạm mặt và bỗng dưng muốn tiện tay diệt luôn đám này cho đỡ nhiễu sự nhưng ném chúng đi, đái vào bọn chúng hay bẻ tay bẻ chân? Tôi vừa rình nghe vừa suy nghĩ và sau cùng tôi quyết định sẽ trừ khử mấy hình nhân này bằng việc... chặt đầu chúng. Tôi bẻ đầu hình nhân thứ nhất, hình nhân trông giống như một võ tướng, xong thì tôi lần mò dưới đất lấy một cành củi nhỏ và dùng để nối đầu hình nhân lại, thấy công việc này có vẻ hay nên tôi bẻ đôi thân người của hình nhân đất sét sau đó cũng dùng que nối lại rồi để vào chỗ cũ. Điều tôi thấy lạ là loại đất sét này không giống như đất sét tôi từng nặn ô tô, có vẻ như là loại nhân tạo chứ không phải đất lấy từ ngoài cánh đồng về nặn. Hai hình nhân còn lại cũng chung số phận nhưng hình nhân thứ ba có cầm thanh đao làm tôi nhớ lại tối qua, tôi nghĩ có thể chính là thằng này nên ngoài việc bẻ đầu, bẻ thân đứt rời thì tôi cũng bẻ luôn cái thanh đao của hắn vứt đi. Diều Hâu mà biết việc này chắc sẽ tức điên lên mất, nếu đêm nay tôi muốn làm gì ở phía sau vườn này thì đố hắn biết được. Tôi nghĩ như thế và cười thầm trong bụng, quyết định thám thính vào ban ngày của mình thật là sáng suốt chứ nếu đêm hôm mò vào đây dễ bị chém lìa đầu lắm.
Phía trong sân của căn nhà chợt có tiếng động cơ xe máy khiến tôi cảnh giác ngay và sẵn sàng rút lui.
- Mấy ông giờ này vẫn ngồi chơi không ông nào đứng dậy đi lo cơm nước à? – Hàn Xì lên tiếng, tôi không thể nhầm được giọng của ông ta.
- Nồi cơm đặt rồi nhưng chờ đại ca về xem có gì ăn không để làm luôn thể, ăn cho nóng, một loáng là xong ấy mà.
- Hết ván các ông tạm nghỉ đi, có hai anh em mới đến cùng chúng ta, mọi người làm quen với nhau đi nhé! Thằng lùn này tên là Hải, gọi nó là Hải Lùn, còn thằng chân vòng kiềng kia tên Đồng, hỗn danh là Đồng Tiền.
Sau màn giới thiệu thì ồn ào hơn vì họ chào hỏi nhau, tôi nhớ rõ lời Hàn Xì để nếu có gặp hai người mới đến này sẽ dễ dàng nhận mặt, Đồng Tiền và Hải Lùn.
- Ông Hoa đi đâu rồi sao không thấy?
- Ông ấy đi từ lúc chiều, nghe nói là ra Hà Nội có việc gì đấy tối lại về ngay ấy mà!
- Ông ấy đi lúc mấy giờ? – Hàn Xì hỏi tiếp.
- Chắc quãng hơn 2g...mày nhỉ?
- Tầm đấy... – Một giọng khác đáp lời, nghe giống như của tay Trọng bị chó cắn.
Nếu Diều Hâu đi lúc 2g thì cả đi cả về khoảng hơn 2 tiếng một chút, cộng thêm thời gian ở lại Hà Nội cứ cho nhanh là 1 tiếng thì cũng phải 5g30 mới về tới đây được. Diều Hâu không có nhà cho nên tôi cảm thấy dễ thở hơn một chút và bất chợt nhớ đến trưa nay chả phải anh chàng Bắc kia cũng đi Hà Nội, nếu Diều Hâu có kế hoạch đi thì tại sao lại không đưa anh chàng Bắc đi cùng mà thả anh chàng vất vưởng ngoài đường rồi sau đó lại dùng xe máy để đi Hà Nội? Ông ta đi một mình, người Tàu đi một mình chứng tỏ ông ta cũng rành rẽ đường xá chứ không phải dạng như một khách lạ đến đây.
- “Ông ta đi diệt khẩu hay đi hỏi anh chàng Bắc kia sự tình?”
Lúc này tôi mới nghĩ đến những gì sư thầy nói quả thật có lý, dường như tất cả chỉ là một trò đùa, một mưu kế thâm hiểm của Diều Hâu và phải tìm cách đối phó ngay mới được. Tôi quay lại rà soát lối mình đã đến để kiểm tra xem mình có để lại dấu chân hay không, không có dấu vết nào để lại trên đất nên tôi cũng nhanh chóng luồn trở lại bụi cỏ dại sau đó ngồi thụp xuống quay lại nhìn thêm một lát. Tôi ngạc nhiên khi phát hiện những hình nhân mình vừa ngắt đầu, bẻ bụng ban nãy bỗng nhiên bốc lên những làn khói đen nhàn nhạt rồi mờ dần.
- “Xem chừng đã đến giờ Dậu nên mấy thứ âm binh này muốn tác oai tác quái, rất tiếc, dù có là âm binh thì cũng cần phải đủ hình hài chứ, nhất là cái thứ bằng đất sét này”
Tôi bò nhanh hơn về phía sau và không quên mang theo những cành nhãn đã bẻ khi nãy cũng như ngó nhìn dấu vết mình để lại, cần nhất không được để lại dấu chân vì dấu chân nhỏ sẽ khiến họ nghĩ ngay đến trẻ con giống như lần trước thì tôi sẽ bị lộ mất, hẳn là giờ này Diều Hâu và bộ sậu chưa thể nghĩ đến việc người đang phá quấy họ là một đứa trẻ.
Tôi theo lối cũ đã đến để về chứ không chọn đoạn đường tắt, chạy thẳng một mạch chừng 400-500m là về đến đầu ngõ nhà tôi vì tôi lo ngại sẽ chạm mặt ai đấy. Bây giờ càng phải cẩn thận hơn khi đối phương đã bắt đầu nghi ngờ, một phần nữa là do tôi cảnh giác vì quần áo lấm lem đất bẩn, giả như vô tình gặp Diều Hâu đi xe máy về thì hắn sẽ suy luận ra ngay. Việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là lấy lá bùa của anh chàng Bắc mà tôi đã giấu trong ụ rơm đem vứt ngay xuống ao, nước ao chỗ tôi ném lá bùa xuống sủi bọt tăm cá một lúc mới yên lặng trở lại. Mặc dù tôi đã muốn giữ lại lá bùa để dùng khi cần nhưng điều này đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ tăng cao, bởi vì tôi nghĩ đến khả năng người đã làm ra bùa hẳn sẽ biết cách khắc chế hoặc là vô hiệu hoá lá bùa, nhỡ đâu khi tôi mang vào người chẳng những không giúp ích được gì cho bản thân mà còn rước tai hoạ ngập đầu không chừng. Có những việc hiện tại tôi không biết đúng sai nên tôi tin vào trực giác của mình mách bảo cộng với khả năng suy luận, tôi không muốn mình gặp phải hai chữ “Nếu như...” và tôi hy vọng mình đã có một quyết định đúng… Quả thật tôi đã không sai.
Mãi cho đến khi trời tối mịt tôi vẫn không nhìn thấy có cánh bướm trắng nào xuất hiện.
Lúc hai bà cháu ăn tối thì ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa nặng hạt!
---
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.