Trưa ngày Rằm tháng 2 Âm lịch tôi đi học về thì không thấy bà Già ở nhà, nồi cơm vẫn vùi trong đống tro bếp còn nồi canh thì vẫn để trên cái kiềng ba chân, nếu muốn nóng chắc chỉ cần cho ít rơm vào đun chừng 2 phút là có một nồi canh nóng. Ngày Rằm bà Già và những người lớn tuổi khác thường lên chùa nên tôi cũng không lạ nhưng hôm nay ăn cơm xong rồi vẫn chưa thấy bà về nên tôi đạp xe lên chùa xem có việc gì hay không nhân tiện thăm sư thầy vì từ hồi Tết đến nay tôi cũng chưa gặp.
Lại nói về số tiền bán vàng được kha khá tôi mang về đưa hết cho bà, bà Già cất chỗ Hai triệu đi vì toàn tiền mới và bảo là để dành khi nào có việc gì cần thì dùng, lần trước bà cũng định cho tôi Năm chỉ vàng mà sau đó bà vẫn khỏe, không thấy chết nên tôi có hỏi rằng bà đã cho tôi thì để tôi mang đi bán lấy tiền tiêu. Bà Già đã mắng tôi một chặp.
- Mày mong tao chết sớm phỏng?
- Đâu... Tại bà bảo là cho cháu thì cho trước đi, hay bà chỉ cho cháu chỗ giấu?
- Tiên sư bố nhà mày! Tao giấu mà mày tìm được chắc?!
- Bà giấu trong buồng, hôm nào bà đi vắng cháu sẽ tìm...
Tôi vừa nói vừa cười nhơn nhơn, bà Già thì ngồi ăn trầu cứ lẩm bẩm mắng tôi là thằng cháu bất hiếu. Số vàng ấy sau này tôi nhớ là bà tiết kiệm được đâu cũng kha khá, chắc phải gần 3 cây mà lại đưa cho bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656516/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.