Buổi sáng Chủ Nhật yên bình không có tiếng chim hót líu lo, ngày thường cũng chả có tiếng chim nào vì nếu trên lũy tre có tiếng chim chích chòe, chào mào... thì sớm muộn sẽ bị thằng L. bắn hạ. Tôi chắp tay sau lưng đi lại trong nhà rồi đi ra vườn, sau đó lại vào nhà, đứng ngồi không yên, cứ nhấp nha nhấp nhổm. Hôm nay là ngày tôi tròn 14 tuổi và chỉ vài tiếng nữa sẽ bước sang tuổi thứ 15, tuy vẫn còi còi chưa cao lớn nhưng tôi nhớ lúc bố tôi 15 tuổi là đã làm được nhiều thứ lắm rồi, thậm chí đã bắt đầu rời làng thoát ly tìm kế sinh nhai còn tôi thì vẫn đang loay hoay với mấy việc cỏn con.
Buổi chiều mát tôi đạp xe lên nhà bà ngoại một lúc, thấy bà đã thuê người đang dựng một cái chuồng trâu ngay sau bếp, nhà vệ sinh cũng lại làm ngay bên cạnh. Tôi tủm tỉm cười một mình vì nhớ lại chuyện hơn một tháng trước mẹ tôi và bà ngoại đã đi xem bói, hẳn là ông thầy đã phán ra điều gì đó rồi. Chiều nay tôi lên nhà bà ngoại mục đích chính không phải là xem dựng chuồng trâu mà là tranh thủ cắm một bông hoa trong cái bình nhỏ màu trắng có hoa văn xanh để trên bệ thờ của ngôi miếu và thắp mấy nén hương cho chị Đẹp họ Lý, tôi nghĩ mình cũng phải công bằng một chút.
Khi lớn lên thì tôi phát hiện ra một điều khá kỳ lạ, có thể xem là điểm chung giữa nhà bà nội và nhà bà ngoại ấy chính là cái lạch nước, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656514/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.