Vào đến nhà tôi mới thấy bên vai phải mình ướt, dưới ánh đèn huỳnh quang tôi thấy có chút máu rỉ xuống cổ làm ướt cái áo len mỏng, sờ nhẹ lên phần dái tai thấy dính dính, nhờn nhờn tôi đoán là máu, chắc khi nãy lúc rụt đầu vào thì phần dái tai đã bị cứa vào cật tre, nghĩ cũng may vì toàn tre cũ chứ nếu tre mới và bén thì tôi dễ phải đổi tên thành N. Cụt Tai, một cái biệt danh nghe chẳng vui chút nào.
Sớm hôm sau tôi đi học lúc 6g30 đã thấy trong ngõ nhà mình có đông người, cờ trắng đã thấy treo ở cổng nhà ông T, chưa thấy kèn trống nhưng nhìn vậy là biết bà Th. cuối cùng vẫn bị dẫn đi, không chạy thoát được. Bà Th. tôi có biết, đấy là một bà khoảng gần 60 tuổi có bệnh hen, tôi gặp bà ấy nhiều lần và cũng có nhiều khi bà ấy vào chơi ngồi uống nước với bà Già, chính bởi thế khi gặp bà Th. vào đêm qua tôi vô tình buột miệng như kiểu ngạc nhiên, đây là một kinh nghiệm xương máu mà tôi cố gắng ghi nhớ, thấy sự lạ tốt nhất là im lặng để tránh phiền toái. Sau này tôi được chỉ rằng gặp cảnh người chết đường, chết chợ có thể xem, có thể nghĩ nhưng tuyệt đối không nên buột miệng nói thương cảm người đã khuất nếu đó không phải họ hàng, người thân quen, có thương thì để trong lòng chứ nếu oán thán thương cảm thì linh hồn người chết có khả năng sẽ đi theo mình nếu hợp duyên, mà nếu để họ đi theo thì họa phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656502/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.