Tôi cứ nghĩ mọi chuyện như thế là xong nhưng xem chừng không đơn giản như vậy, đêm ấy tôi nằm ngủ thì mơ thấy cái bóng lưng của ông cụ Lái Cả cùng với nón mê bị mòn ở viền nón, giọng ông cụ thì có vẻ như vui hơn, không thấy ho khụ khụ nhưng giọng điệu thì ngập ngừng.
- Cháu ạ, ta... ta cảm ơn cháu nhiều lắm! Chiều nay ta đã thấy mặt thằng cháu đích tôn của ta, nhìn nó giống ta hồi còn trẻ lắm, ta không biết phải cảm ơn cháu như thế nào cho phải...
- Ông gặp được cháu của mình rồi, chú ấy sẽ nhanh chóng đưa ông về với gia đình ăn Tết, ông phải vui lên chứ sao lại cứ buồn buồn vậy ạ?
- Chả là... - Ông Lái Cả hơi ngập ngừng – Ta ở cái bụi tre ấy lâu quá rồi, kiếp ăn nhờ ở đậu trên đất làng này bây giờ lẳng lặng đi mà không có gì báo đáp cho Xã Thần cũng thấy áy náy, nên ta...
- Ông muốn nhờ mua cái gì ạ?
- Cháu có thể mua giúp ta chút quà gì cho Xã Thần được không? Thật là ngại quá vì cứ làm phiền cháu nhưng ta cũng chỉ xin được gặp cháu thêm lần này, nếu cháu giúp được ta thì ta đội ơn cháu nhiều lắm!
- Chỉ là mua quà cho cái ông Xã Thần tốt bụng chứ gì ạ? Cái này được ạ, mai cháu sẽ mua rượu đưa cho cháu ông rải đều hết khu lũy tre luôn, thế được chưa ạ?
- Đúng, đúng rồi, Xã Thần thích uống rượu, cháu đúng là biết nhiều, quả nhiên là người ta mách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656492/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.