Tôi đứng giữa cánh đồng vào buổi trưa sau khi đi học về, trước mặt tôi lúc này là nấm mộ chẳng khác gì xung quanh, có khác chăng chỉ là cỏ ở chỗ đó chưa kịp mọc lên mà thôi, tôi thở dài não nề, lắc đầu quầy quậy, chả biết ai đã làm điều này, nếu tôi không lo chu toàn thì chắc đêm sẽ khó mà ngủ yên được, kiểu gì cũng bị dựng dậy nghe giáo huấn và có thể bị ăn tát như chơi.
- Mộ của bà cô Tổ bị người ta gạt hết cả đất đi rồi bà ạ!
Tôi buồn rầu nói với bà khi tôi ngồi ăn cơm còn bà đang nằm trên võng.
- Nếu mộ nằm trên lối đi lại sát mép ruộng nhà người ta thì kiểu gì người ta cũng gạt đi, chả ai muốn tự nhiên cạnh ruộng mình có mộ đâu.
- Cháu đang nghĩ có khi trước đây cái ruộng ấy chẳng như vậy, hay là họ lấn vào sát mộ đấy bà ạ!
- Cái đấy thì không biết được, mày có biết ruộng đó của nhà ai không?
- Cháu không biết ạ, nghe nói đã qua tay nhiều người nhưng chắc cũng của người trong làng mình thôi chứ đâu?!
- Hay mày gọi cho bố mày xem như nào?
- Tết nhất đến nơi, chục ngày nữa thì bố cháu cũng về rồi thì gọi làm gì, để cháu tính xem như thế nào ạ.
- Mày trẻ con tính được cái gì mà tính?
- Thì cháu cũng cứ phải tính, biết đâu đấy...
Nhưng tôi chả tính được, trời tối là tôi nóng ruột vì sợ đêm nay lại bị kéo chân bắt dậy rồi lại nghe mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656485/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.